May
22

Tựa: Mặt trời thổi sáo

Bởi: yu chan

Mystery. M.

 

Mặt trời gay gắt xiên xéo trên đầu. Bước chân của Quốc càng lúc càng nặng, với sự thật cắp dưới cánh tay lâu lâu lại đập khe khẽ như đang thở dài. Thứ hắn đang mang là một khối nước trong vắt và đặc quánh, loang loáng trong ánh ngày và ẩn dịu vào ban đêm. Thứ đó tự nhận mình là sự thật, nhưng trừ lần gặp đầu tiên, Quốc chưa nghe sự thật nói chuyện với hắn lần nữa bao giờ.

Dân làng hắn sau khi nhìn vào sự thật đã đuổi đánh hắn như đuổi tà ma. Vì thế sau hôm ấy, hắn cắp sự thật dưới nách và đi biền biệt. Hắn hòm hòm đoán được mình đã đi bộ bao lâu, nhưng còn bao xa thì hắn mù tịt. Có lúc hắn bỗng có thể lướt đi nhanh như chiếc lá bị gió lốc cuốn, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt. Rồi đến khi đầu óc bớt quay cuồng thì quang cảnh chung quanh hắn đã thay đổi đến kinh ngạc, từ rừng núi xuống biển sâu, từ làng mạc này đến thành phố khác, cứ như thế suốt hai ngày nay.

Dù cảnh sắc có thay đổi nhưng đâu đâu hắn cũng gặp cùng một kết quả. Một đôi người, lắm lúc cả đám đông, quây lại hiếu kì để nhìn vào sự thật mà Quốc đang mang. Tất cả họ, không chừa một ai, đều thích thú và kinh ngạc trong thoáng chốc khi nhìn vào sự thật. Nhưng chỉ không lâu sau, họ đều trở mặt cư xử với hắn như kẻ thù, khiến hắn không trụ được nơi nào quá vài tiếng.

Quốc đã tiêu đến đồng xu cuối cùng trong ví. Hắn đang ở trên một ngọn đồi trọc và thả bộ từ từ xuống triền dốc. Trong tầm mắt hắn lúc này, cảnh vật đơn điệu chưa từng thấy. Cỏ dại mọc khắp mọi nơi, họa hoằn lắm mới có một bụi cây thấp, vô danh, làm chỗ trú cho vài con bò sát ẩn nấp trốn nắng. Phía Đông Nam có một bãi đá lớn xám xịt lởm chởm. Tít phía Tây nơi mặt trời sẽ lặn là một dải rừng xanh sậm, nơi Quốc đang hướng đến. Có thể ở đó sẽ có một con suối mát và ít trái rừng để hắn dịu cơn đói khát. Liệu có ai như hắn, đang trên một chặng đường mà chính bản thân mình cũng không biết là còn bao xa và bao lâu hay không.

“Hây!” Một tiếng hét khiến hắn giật nảy mình, lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

Quốc nhìn quanh, và trông thấy thấp thoáng phía xa, ngay trước bãi đá là một bóng người hình như đang rảo bước và vẫy tay về phía hắn. Tần ngần, hắn đứng đợi người kia bắt kịp, và khi khoảng cách còn đâu tầm ba trăm mét, hắn thấy đó là một người đàn ông.

Anh ta trông còn trẻ, đâu chỉ tầm ba mươi. Mái tóc đen mềm rủ lòa xòa trên vầng trán mướt mồ hôi. Khuôn mặt anh rắn rỏi, cương nghị, cặp môi mỏng mím lại có nét gì đó quyết tâm. Đôi mắt anh rực sáng. Anh ta càng đến gần, Quốc càng bị thu hút bởi cặp mắt ấy, cặp mắt nâu thật sậm như muốn hút người ta xuống đáy biển sâu.

“Chào anh.” Người đàn ông lên tiếng, đưa một bàn tay lên chào. “Tôi bị lạc, anh có biết hướng nào về thành phố X không?”

“Tôi… không biết.” Quốc gãi tai và nhìn quanh. “Tôi đến từ khá xa. Thật ra tôi cũng muốn tới một thành phố nào đó gần đây nhưng chẳng biết lối…”

Người đàn ông nhìn Quốc có vẻ ngạc nhiên, mắt anh ta dời xuống sự thật dưới cánh tay hắn rồi còn có vẻ ngạc nhiên hơn nữa. Thế nhưng, hoàn toàn khác với bất kì ai Quốc từng gặp, anh ta không hỏi sự thật là gì. Có lẽ vì lịch sự, Quốc nghĩ.

“Vậy chúng ta có thể đến bìa rừng kia trước.” Anh chỉ tay đến cánh rừng Quốc đang hướng tới.

“Được, nếu anh không ngại, ta cùng đến đó nhé. Tôi là Quốc.” Hắn đưa tay ra.

“Thuận.” Cái bắt tay của Thuận thật nhanh và chặt. Rồi họ cùng đi.

Quốc phải rảo bước mới theo kịp Thuận. Anh ta có thân hình đẹp đúng chuẩn và dáng đi rất thẳng. Anh cao hơn Quốc gần một cái đầu, tuy nhiên điều đó không làm hắn phiền lòng bằng việc so sánh các phần cơ bắp. Thuận trông săn chắc sau lớp áo thun bó sát trong khi Quốc đã ngân ngấn mỡ. Vì sao người đàn ông trông hoàn hảo như thế này lại kẹt ở đây nhỉ?

“Anh vừa nói gì cơ?” Thuận quay lại hỏi. Hình như Quốc đã vừa nói to suy nghĩ của mình.

“À, tôi muốn hỏi, anh từ đâu đến và sao lại kẹt ở đây?”

“Tôi đi chu du.” Anh ta mỉm cười. “Đến một thành phố tôi sẽ nghỉ ngơi đôi ngày rồi lại tiếp tục hành trình.”

“Anh giàu đến thế cơ à?” Quốc thốt lên, nghĩ đến cái ví rỗng trong túi. “Vì sao phải đi bộ, anh có thể dùng nhiều phương tiện xe cộ mà?”

“Thật ra, tôi có khá nhiều câu hỏi cần được trả lời, nên cứ đi bộ đây đó biết đâu lại có thể tìm ra.” Thuận đáp lời.

“Lạ thật đấy. Tôi thì ngược lại, chẳng có câu hỏi gì cả nhưng cũng vẫn phải lang thang như thế này, bởi vì có khi chẳng có gì cả cũng là một lý do.”

Thuận nhìn hắn, ánh mắt anh sâu thẳm dường như chất chứa một điều gì, rồi bảo, “Anh may mắn quá, tôi ước đến lúc mình sẽ không còn câu hỏi gì nữa.”

“Vấn đề của anh là gì đấy?” Quốc tò mò.

“Tôi đã từng chết.”

“Ai mà chẳng có lúc sống không bằng chết.”

“Haha.” Thuận bật cười, “Không, tôi đã chết thật đấy. Chẳng phải cái chết lâm sàng như người ta hay nói, tôi đã chết bảy ngày. Người nhà tuyệt vọng đã ngâm xác tôi vào một dung dịch và nhờ đến một thuật cổ xưa.”

“Rồi anh sống lại!” Quốc thốt lên.

“Đúng thế, nhưng không như trước kia nữa.” Thuận chép miệng, “Tôi tỉnh lại đã tám tháng nay, nhưng trong người tôi rất lạ. Cách tôi suy nghĩ, nhìn nhận sự việc cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng bỗng nhiên khác xa. Kiểu như chứng đa nhân cách ấy. Đôi lúc, tôi nhận thấy rất rõ giọng nói bên trong tôi bật lên, như thể trong cơ thể này còn chứa một người khác.”

Rồi Thuận thăm dò, “Xin lỗi anh nhé, tự nhiên tôi lại kể ra những chuyện kì quặc thế này.”

“Không sao cả, là tôi hỏi từ đầu mà.” Quốc vội xua tay. Hẳn nhiên, người nào đi cùng hắn đều có khuynh hướng tâm sự những điều chân thật ẩn giấu trong lòng. “Thế giọng nói ấy đã nói gì?”

Thuận im một lúc, rồi anh nói, “Tôi đã nhìn vào mặt trời.”

Bất giác, cả hai cùng nheo mắt nhìn lên mặt trời đang hơi chếch xuống phía Tây. Mặt trời đã nhòa ra một màu cam nhàn nhạt, lơ lửng trên đỉnh cánh rừng. Một đàn chim di cư bay ngang trời, viền cánh chúng lóa lên dưới nắng.

“Thế nghĩa là gì nhỉ? Tất cả chúng ta đều nhìn vào mặt trời, không phải sao.”

“Đúng thế đấy, tôi cũng không hiểu. Giọng nói ấy bảo, ‘Tất cả chúng ta đều sống trong bóng tối. Mặt trời vẫn ở đó, nhưng mọi con mắt đều đang nhắm.’”

“Có lẽ là một ẩn dụ.” Quốc dừng chân thở, quệt những giọt mồ hôi ròng ròng xuống cổ.

“Xin lỗi anh, tôi đi nhanh quá ư?” Thuận vội vã đặt chiếc túi trên vai xuống đất và mở lấy một chai nước đưa cho hắn.

Hắn nhận, và họ ngồi nghỉ một chút cạnh một bụi cây thấp đang trổ hoa, trên nền sỏi đá.

Sau khi đã dịu cơn khát, họ lặng im nhìn về mặt trời dần đỏ ối. Từ phía mặt trời, những dải màu cam đậm và nhạt bắt đầu hòa lẫn vào sắc trời xanh biếc không một gợn mây, khiến những chóp cây cao nhất in rõ các tán xòa ra thật mượt.

“Tôi nghĩ, cái này có thể giúp được anh đấy.” Quốc phá vỡ sự im lặng, chìa sự thật ra cho người đồng hành mới quen, “Hãy nhìn vào nó.”

Thuận do dự cầm lấy sự thật. Quốc thấy những tia nghi ngờ trong đáy mắt anh, nên nói thêm như dè chừng, “Tùy anh quyết định, thông thường thì chẳng ai thích sự thật lắm đâu.”

Thuận phì cười, anh hít một hơi thật sâu và nhìn vào khối pha lê nước trong trẻo, đập uyển chuyển như một quả tim.

Từ trong khối nước, Thuận nhìn thấy những ảo ảnh loang loáng chuyển động. Chúng như những đám sương khói mờ ảo bắt đầu tụ thành những hình hài. Anh trông thấy đỉnh một ngọn núi lửa cao tít tắp ngoài đại dương, thấy xác của mình được bỏ vào trong một cái thùng gỗ và dòng xuống từ miệng núi lửa. Anh thấy một sinh vật kì dị chưa từng tưởng tượng ra trong đời đã đổi sinh mạng để cứu sống anh, bằng cách đưa dòng máu đỏ và linh hồn mình vào thân thể anh đang thối rữa. Và dù cô đã chết, linh hồn bất diệt của cô tụ vào trong anh, cùng anh trở lại với thế giới.

Sau khi người ta đưa Thuận ra khỏi chiếc thùng gỗ. Những gì anh thấy, cô cũng thấy. Trải nghiệm của anh cũng là của cô. Đôi khi cô trở nên phiền phức, nhưng mọi trải nghiệm của Thuận, vì có cô, cũng đổi mới như một đứa trẻ. Thế giới trở nên muôn màu muôn vẻ, đẹp như được mang ra từ cõi thần tiên. Mọi con người anh gặp đều mang đến nhiều xúc cảm. Mọi tiếng động đều reo vang. Mọi mùi hương đều kì ảo.

Dù đó không hẳn là điều xấu, Thuận vẫn mang hoang mang trong lòng. Sau ba tháng sống cùng một giọng nói khác trong não, Thuận lên đường đi khắp nơi, để cô có thể nhìn thấy mọi thứ, và để chính anh tìm thấy câu trả lời.

Quốc trông thấy người bạn đường như mất hút bản ngã của mình trong sự thật. Thuận không còn ngồi cạnh hắn nữa, như thể con người trước mặt hắn không còn tồn tại mà đã hòa lẫn vào thiên nhiên. Hắn chưa trông thấy ai nhìn sự thật như thế bao giờ.

Qua một sát na tưởng chừng như dài cả một đời người, Thuận giật mình và chớp mắt. Anh tái xanh như thể vừa được kéo lên từ mép vực sâu, nhưng cặp mắt không hề hoảng hốt, trái lại còn kiên định hơn xưa.

“Anh tìm ra giọng nói ấy rồi chứ?” Quốc thở phào hỏi.

Thuận nhìn hắn, mất một lúc cũng mở lời, “Rồi, đó là ân nhân của tôi. Cô ấy có năm sừng và bốn mắt.”

“Anh ổn chứ?” Quốc hỏi, rồi đứng dậy phủi quần.

“Tôi nghĩ thế.” Thuận thở ra. “Anh không muốn biết thêm gì hay sao?”

Quốc đã cầm lấy sự thật và bước đi. “Không, tôi đã nói với anh, tôi chẳng có nhiều câu hỏi. Vả lại, trông anh ổn đấy. Hiếm có ai đã nhìn vào sự thật mà có thể bình tĩnh nổi. Chúng ta đi tiếp thôi, anh vẫn còn muốn đến thành phố X chứ.”

Thuận tần ngần đứng dậy rồi cũng rảo bước theo. Anh kinh ngạc vì những vấn đề rối rắm tưởng chừng như không bao giờ giải nổi, lại có thể nhờ gặp con người này mà trong thoáng chốc trở nên nhẹ như một chiếc lá non. Trong khi rảo bước, anh mất một lúc để điều chỉnh các cảm xúc và suy nghĩ đang còn bị choáng ngợp vì sự thật. Rồi nhận thức của anh bỗng vỡ òa ra vì những món quà anh đã nhận được từ khi có cô gái ấy, cũng như món quà to lớn từ một khối nước nhỏ xíu đằng kia. Anh mỉm cười.

Khi cả hai đến được bìa rừng thì trời đã sâm sẩm tối. Nhiệt độ xuống khá nhanh, chẳng mấy chốc những cơn gió đêm đầu tiên đã xua tan cái nóng gay gắt ban trưa. Đám cây bụi mọc dày hơn gần bìa rừng. Đây là một khu rừng thưa, hàng cây bạch dương chen lẫn với những cây du và cây phỉ dẫn nhau vào sâu trong bóng tối nhập nhoạng. Một tràng hoa dại trắng nhỏ li ti trải thảm thành từng vạt lớn, khiến cho nét chiều tà cũng mang một vẻ sạch sẽ tinh khôi. Lũ côn trùng bắt đầu rả rích. Tiếng nỉ non của chúng hòa lẫn vào những thanh âm trầm thấp, dè dặt, như có như không.

“Tôi nghe như có tiếng sáo.” Thuận chợt bảo.

“Thế à, ở đâu?” Quốc ngạc nhiên, nhưng hắn cũng lắng nghe thật kĩ. Quả nhiên là có âm thanh của một nhạc cụ nào đó len lỏi qua từng tán cây, phải thật chú tâm mới có thể nhận ra, nhưng khi đã bắt kịp nó rồi thì không thể buông ra được nữa.

Cả hai đứng lặng một hồi lâu, rồi Thuận bảo, “Ở phía bìa rừng bên kia, có lẽ không xa đây lắm đâu. Anh có muốn đi xem thế nào không?”

Rồi họ len lỏi qua những trảng cây bụi thấp và những thân cây trắng ngà mà hướng về nơi có tiếng sáo.

“Phải tiếng sáo không nhỉ? Nó cứ trầm trầm thế nào ấy.” Quốc lên tiếng. Như thể đáp lời Quốc, một vài nốt dường như reo vang, chúng đuổi nhau qua các tán lá bạch dương xào xạc, rồi tan biến và tái hiện lại trầm thấp, mờ nhạt hơn.

“Đúng rồi, tôi chắc chắn đây là loại nhạc cụ hơi. Rẽ một chút hướng này nào, hình như không còn xa nữa đâu.” Thuận bảo.

“Anh có vẻ rành nhỉ?”

“Cách đây mấy năm tôi cũng có học về mấy thứ này mà. Tuy nhiên nhạc cụ của người đang chơi ấy, tôi chưa từng thử qua. Cả nhạc điệu nữa, dường như không theo lề lối gì cả nhưng lại không chối tai chút nào.”

Quốc mù tịt về nhạc lý, tuy nhiên bằng cảm quan cá nhân, hắn ưa thích tiếng sáo này. Chúng lôi kéo hắn thật chậm rãi và tự nhiên, xoa dịu sự trống rỗng bên trong hắn. Chẳng mấy chốc hắn nhận ra đó là vì tiếng sáo không đơn độc. Thanh âm ấy biến hóa theo tiếng gió đêm thổi trên những bụi hoa, tiếng côn trùng giao lưu và tiếng những tán lá bạch dương xào xạc. Tiếng sáo lẫn vào những tiếng gọi của tự nhiên, lại mang một sắc thái dễ nhận ra chứ không hòa tan hoàn toàn. Như thể đang trò chuyện.

“Thật kì lạ.” Quốc lẩm bẩm.

“Thật kì lạ.” Thuận cũng lẩm bẩm. Anh rất nhạy cảm với âm thanh, nhưng tiếng sáo khiến anh không nắm bắt được. Dẫu hoàn toàn chỉ nho nhỏ và lúc gần lúc xa, nó lại có quá nhiều sắc thái, khiến anh không có cách nào đoán được tiết tấu tiếp theo. Và bây giờ nó đang nhảy nhót chen lẫn vào những tiếng rì rào rất khẽ, nghe như tiếng nước chảy. Hình như quanh đây có một con suối.

“Hướng kia.” Quốc đưa tay chỉ, và Thuận nhìn ra leo lét qua mấy gốc cây là một đám lửa nhỏ cạnh bìa rừng.

Một đứa con gái đang ngồi trên một tảng đá, đâu còn chưa đến mười lăm tuổi. Da cô bé tối màu nhưng cặp mắt to tròn lấp lánh như sao, nhìn thẳng vào những người mới đến. Mái tóc đen dày xù bấm lên ngộ nghĩnh. Cô mặc một chiếc váy màu vàng sậm rất rộng, tay chân lại ốm tong teo, nên thoạt nhìn trông như thể tảng đá đang nở ra một đóa hoa vàng khổng lồ. Dưới cặp chân đong đưa là một cái ba lô căng phồng màu đen đầy những túi, có vẻ hơi quá nặng với một cô gái nhỏ. Trên tay cô là một dụng cụ gồm các ống gỗ nhỏ buộc lại thô sơ. Tiếng sáo đã ngừng.

“Chào em”, Thuận bối rối lên tiếng trước. Còn Quốc vẫn đang thần người, không tin được người thổi sáo chỉ là một đứa con nít, kẻ như có một ma lực đã chạm được đến linh hồn hắn.

Cô bé mỉm cười, cặp mắt lấp lánh tinh anh quan sát những kẻ lạ mặt vừa đến cạnh cô, bên đống lửa. Cô nhìn thật kĩ cả hai từ trên xuống dưới, khiến họ không khỏi thấy mất tự nhiên, rồi cô thốt lên, “Thật thú vị.”

“Cái gì thú vị? Và em là ai?” Quốc ngập ngừng hỏi.

“Tên tôi là Đỏ.” Cô nghiêng đầu, vẫn ngồi trên tảng đá.

“Đỏ?” Hai người đàn ông cùng lặp lại ngạc nhiên.

“Đấy có phải là nickname không?” Thuận bật cười hỏi.

“Anh đoán đúng đấy, Sebria.” Đỏ tít mắt trả lời.

Mấy từ Sebria bật ra nghe như không phải tiếng người. Quốc hoàn toàn không thể hiểu được mấy từ đó, đối với hắn, nó giống như tiếng vọng từ sâu thẳm, hoàn toàn không thể hiểu nổi, không thể nghe ra.

Nhưng Thuận thì nghe rất rõ. Đó là tên của người cá dưới miệng núi lửa, người đã cứu sống anh. Mấy từ đó khiến quả tim của Sebria đang đập dưới ổ bụng anh dồn dập như thể chưa bao giờ được sống. Giọng nói nổi lên trong não Thuận, “Đó là mặt trời.”

Thuận thở dài và ngồi xuống cạnh đống lửa. “Những điều kì lạ trong ngày còn chưa hết.” Anh vẫy Quốc cùng ngồi rồi quay sang Đỏ, “Nào, xin em cho bọn anh nhờ một chút lửa nhé. Trời bắt đầu lạnh quá.”

Quốc còn đang đứng tần ngần và nhìn đống lửa nhỏ xíu nhảy múa trên mảnh vụn que gỗ đã sắp cháy hết, liền bảo, “Để anh vào rừng kiếm một ít gỗ, ngọn lửa nhỏ quá.”

“Không cần đâu.” Đỏ cười, tiếng cười trong như tiếng suối, “Anh đi đường chắc cũng mệt rồi, cứ ngồi đi đã.”

Thuận vươn vai một lúc rồi giở chiếc túi đen, lấy ra một chai nước khác, “Hai người có khát nước không? Tôi cũng còn một ít bánh quy và kẹo chocolate.”

Đỏ lắc đầu. Quốc cũng bảo, “Bánh anh cứ giữ lấy. Bây giờ ta nghỉ ngơi một chút rồi xem thử quanh đây có gì ăn được không.”

Đỏ lặng lẽ nhảy xuống tảng đá, cúi xuống bụi cây thấp và bưng lên một chiếc giỏ tre. Trong giỏ đầy những quả phỉ đã đập vỡ.

“Đừng lo về nước, cũng đừng lo về thức ăn.” Đỏ bảo.

Quả phỉ có vị thật béo ngậy, rõ ràng xoa dịu cái bụng đang sôi réo của Quốc. Hắn ăn một lúc hơn chục hạt không nói năng gì. Còn Thuận sau vài hạt thì đã quay ra săm soi món đồ gỗ mà Đỏ để lại trên vạt cỏ.

Đó là một nhạc cụ hơi, có hình thang, gồm hai lớp ống gỗ độ dài khác nhau xếp từ cao xuống thấp, được buộc giữ bằng những sợi vỏ cây rất chắc. Thuận đếm thấy mỗi hàng có chín ống gỗ, và không có ống nào đục thêm lỗ trên thân. Những ống gỗ ánh lên một màu nâu bóng, sạch sẽ và trơn nhẵn, như được dùng thường xuyên.

“Lúc nãy em đã thổi bằng cây sáo này đúng không?”

“Đúng thế.” Đỏ không ngẩng lên vì còn bận bịu tách những mảnh vỏ quả phỉ.

“Em học từ ai vậy?” Anh tò mò hỏi.

Cô bé bỏ một quả phỉ đã sạch vỏ vào miệng nhai, “Mọi thứ.”

Thuận ngẩn ra. Nhưng Quốc liền chen vào, “Ý em nói, em lắng nghe những tiếng động của tự nhiên đúng không? Anh đã từng có những khoảng thời gian dài chỉ nằm cạnh một con sông nơi đình làng, chẳng làm gì cả, trừ việc nhắm mắt và lắng nghe.”

Đỏ gật đầu.

Rồi Quốc nhún vai, “Quả thật, anh chẳng có gì ngoài thời gian. Nhưng chỉ nằm dài như thế, đến một lúc nào đấy, âm thanh của tự nhiên như thấm vào bản thân mình vậy. Cho nên lúc nãy khi nghe tiếng sáo của em, dù rõ ràng chưa nghe qua bao giờ, anh cũng thấy thật quen thuộc và cảm động.”

“Vì anh thinh lặng quá.” Đỏ bảo.

“Đúng thật nhỉ.” Quốc chép miệng, nhìn vào sự thật đang nằm lặng lẽ trên đám cỏ, “Có khi vì thế mà anh mới mang được sự thật cạnh mình.”

“Tôi cũng nghĩ mãi trên đường đến đây, làm sao anh có thể mang theo thứ đó đi suốt như thế?” Thuận chợt hỏi.

“Chắc bởi vì tôi là người không có kí ức.” Thấy Thuận nhướn mày, hắn liền thêm vào, “Giống như não cá vàng ấy, chuyện gì xảy ra hôm trước thì hôm sau tôi đã quên, dù có quan trọng đến đâu đi nữa. Thành ra, tôi ít có cảm xúc, cũng ít có tự vấn. Mang theo thứ này, người khác coi như cái gì ghê gớm, tôi lại thấy cũng nhẹ nhàng bình thường thôi.”

“Không hề bình thường một tẹo nào.” Thuận nói nghiêm túc, mang một tia cả nể. “Nhưng thật lòng anh không nhớ tí gì hay sao, mọi việc anh từng trải qua không nhẽ lại dễ dàng quên sạch?”

“Kí ức đâu có mất đi, chỉ là tôi không nhớ thôi.” Quốc cười, “Cũng khó nói là chuyện tốt hay xấu.”

“Nếu không mất đi thì nó nằm đâu?” Thuận không bỏ cuộc.

Quốc nhún vai. Đỏ quay sang hắn, “Chính tay anh đã đóng gói những kí ức và treo chúng lên kia. Cả chuyện đó anh cũng quên rồi chứ gì.” Cô chỉ lên trời khiến Thuận cũng vô thức nhìn theo ngón tay cô, chẳng thấy gì ngoài một bầu trời tối mịt và vài chấm sao sớm.

“Đôi lúc tôi cũng nhớ vài thứ, chẳng hạn như Nga…” Quốc gãi gãi cằm.

“Bạn gái anh à?” Thuận phì cười.

“Còn chưa đến bước đấy.” Hắn cười nhẹ. “Đó là người đã bảo tôi mang sự thật ra đi. Một trong những người kì lạ, như anh vậy.”

“Nga có người yêu rồi. Anh nên bỏ cuộc đi thôi.” Đỏ rụt vai, cô đang thu nhặt những vỏ quả rơi vãi và gom chúng lại.

“Em biết Nga à?” Quốc ngạc nhiên lắm.

“Tôi biết tất cả những ai có thể nhìn vào sự thật.” Đỏ vênh mặt, nhưng đó chỉ là biểu cảm bề ngoài. Có thứ gì đó ở Đỏ khiến cô thu hút người khác theo hướng tích cực. Mỗi lúc cô nói, cả hai đều để ý lắng nghe.

“Anh biết, người yêu cũ của Nga là một anh chàng thành phố tên Đoàn, nhưng Nga bảo sẽ chia tay anh ta.” Quốc ngưng một thoáng, hắn cố gắng nhớ lại lúc Nga xuất hiện nơi hắn đào chiếc lỗ để chôn sự thật, nhớ lại khuôn mặt của Nga, giọng nói và ánh mắt nàng. “Nga thay đổi đến mức không thể nhận ra sau khi nhìn vào sự thật.”

“Thì sao? Cô ấy không thể yêu lại anh chàng cũ một lần nữa à.” Đỏ đảo mắt. Đấy không phải là một câu hỏi.

Quốc nghĩ một lát rồi bảo, “Chỉ trừ khi tên Đoàn ấy cũng thay đổi với một tốc độ tương tự. Mà này, vì là người mang sự thật nên anh có quyền ích kỉ một chút nhỉ, anh sẽ không bao giờ để tên đó có cơ hội nhìn vào sự thật đâu.”

“Hahaha.” Đỏ ôm bụng cười. “Tôi thích anh rồi đấy. Nhưng Đoàn không cần sự thật. Anh ta chỉ cần tự vấn chính tình cảm của mình là sẽ hiểu được thôi. Vấn đề này đúng là hơi khó, thành ra thay vì tự vấn, anh ta cần phải trò chuyện với một biểu tượng.”

Cả Thuận và Quốc đều ngẩn ra.

“Biểu tượng đằng kia.” Đỏ lại đảo mắt, trỏ vào sâu trong rừng. Cả hai ngó theo cánh tay cô.

Một người xuất hiện trong ánh lửa nhập nhoạng sắp tắt. Cậu ta vác một bó củi khô trên vai, tay còn lại cầm một chiếc túi vải buộc chặt. Cậu bước thẳng đến đống lửa, quỳ một chân xuống và để rơi chỗ củi vào thẳng ngọn lửa đang leo lét.

Thuận thốt lên, “Này, cậu làm tắt lửa đấy.”

Đống lửa quả nhiên tắt ngóm. Mọi thứ chung quanh bốn người ngay lập tức chìm vào bóng đêm đen kịt. Thuận nhanh chóng mò kiếm túi đeo vai của mình, anh có để bật lửa trong túi, nhưng quờ quạng mãi chẳng thấy đâu.

“Bình tĩnh nào.” Tiếng Đỏ vang lên. Trong bóng tối đen đặc, cô đưa một bàn tay về phía đống củi. Lửa lập tức bùng lên lớn hơn bao giờ hết, chỉ trong vài giây đã nuốt gọn chỗ củi khô mới châm vào, và soi sáng hai khuôn mặt đang kinh hãi vì giật mình.

Bên đống lửa ấm áp vàng rực, rốt cuộc cũng nhìn rõ được người mới đến. Cậu ta ốm và cao nhưng trông vẫn còn rất trẻ, đâu chỉ tầm hai mươi tuổi. Cậu vận một chiếc áo thun xanh sẫm và quần bò màu đen, chân đi dép mềm. Khuôn mặt cậu điển trai và có nét gì đó thanh tao, điềm nhiên và không vướng bận. Cả người cậu và quần áo đều ướt một lớp nước như vừa từ dưới suối lên, mái tóc ướt sũng bết lại trên trán.

“Cậu bị té xuống suối hay sao thế?” Thuận ngạc nhiên bảo, “Ngồi sưởi ấm một chút nào.”

Người mới đến không nói không rằng, với tay lục chiếc ba lô to tướng và lôi ra một bao thuốc lá. Cậu mở lấy một điếu, khéo léo châm trên đống lửa đang cháy rực và đưa lên môi.

“Này biểu tượng,” Quốc lên tiếng phá tan sự im lặng, “Cậu đã gặp Đoàn hay sao?”

Hắn nhìn thấy cậu nhướn mày một chút rồi thong thả trả lời. “Tôi chưa gặp anh ta lần nào. Chuyện đó sẽ xảy ra đâu tầm vài tháng nữa, ở một đống lửa trên bờ biển.”

Quốc giơ hai tay, “Thôi được, nếu đã như thế thì tôi bỏ cuộc.” Rồi hắn nằm lăn trên cỏ, nhắm mắt lại, chẳng nói gì nữa.

 

Thuận biết cậu trai này, vì Sebria đã nhận ra Đỏ, đương nhiên cũng sẽ nhận ra Xanh. Anh dịch lại ngồi gần Xanh một chút, giúp cậu giở một cái vỉ nướng bằng sắt để nướng những quả phỉ trên đống lửa. Một hai con sóc rừng bạo dạn đến gần Xanh, chúng trèo lên ba lô của cậu và đưa mũi đánh hơi. Xanh huýt sáo khe khẽ và chúng liền nhảy vào lòng bàn tay cậu đang mở ra, cướp lấy những quả phỉ đã bóc vỏ.

Dẫu đã ngồi khá lâu nhưng cả người Xanh vẫn chẳng khô chút nào. “Làm sao cậu vào thành phố được, nếu cứ ướt mem như thế?” Thuận hỏi.

“Cô ấy sẽ làm tôi khô ráo.” Xanh hất đầu về phía Đỏ.

“Bù lại, cậu ta làm cho tôi mấy món này đây.” Cô giơ cây sáo, “Cái gì cậu ấy cũng làm được cả.”

“Vì sao cậu lại là một biểu tượng?” Thuận bỏ một quả phỉ nướng vào miệng, mùi thơm béo dậy lên nồng nàn.

“Đấy chỉ là một cách nói thôi. Tôi nghĩ mọi chuyện trên đời này đều có thể giải quyết thông qua đối thoại. Đôi lúc chỉ cần là đối thoại nội tâm. Tôi thích nói chuyện với người khác, nhưng thực sự thì sau khi nói chuyện với tôi, họ vẫn phải là người tự giải quyết những vấn đề của chính họ. Vậy suy cho cùng, tôi có giúp gì được đâu, họ chỉ đang nói chuyện với một biểu tượng.”

Thuận ngẩn người. Mấy lời vừa rồi thật kì lạ. Nhưng điều làm anh ấn tượng hơn là giọng nói của Xanh, cậu ta có một chất giọng thật khó diễn tả. Kể cả Đỏ, trừ lúc thổi sáo, trừ cả cách xưng hô, khi nói chuyện vẫn mang ngữ điệu của một cô bé bình thường. Còn Xanh, giọng của cậu ta trầm mềm, uyển chuyển và tự tại như một con cá đuối lướt xuyên qua những khối nước đặc quánh của đại dương. Giọng cậu trôi qua tai Thuận, ý tứ nhiều khi không giữ được bao nhiêu, nhưng chất giọng thì đặc biệt hữu hình, khiến người khác tin cậy.

“Thế thì, cuộc đời tôi bây giờ sẽ ra sao đây?” Thuận trầm ngâm.

“Anh đã nhìn vào sự thật.” Xanh bảo.

“Đúng, và bây giờ thì nó quá đỗi kì lạ. Quốc là người đã cho tôi biết sự thật, nhưng đi tiếp hướng nào thì tôi chẳng rõ nữa.” Thuận chà xát hai lòng bàn tay để giữ ấm. Dù đống lửa lớn vẫn đang cháy rừng rực, rừng về đêm mang cái lạnh thấu xương. “Thành phố X hiện đang nằm trong lộ trình chu du của tôi. Nói thật với cậu ở đấy đã có sẵn người đón tôi và lo chỗ ăn ngủ, kể cả chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Nhưng bây giờ đến thành phố X rồi thì tôi chẳng còn biết phải làm gì tiếp theo, phần còn lại của chuyến hành trình dường như không còn quan trọng nữa.”

“Anh lo lắng điều gì?” Xanh hỏi.

“Trước hôm nay tôi vẫn còn nghĩ mình bị đa nhân cách. Suy nghĩ này đã tồn tại trong tôi tám tháng nay. Chỉ mới cách đây vài tiếng, tôi mới biết giọng nói bên trong mình là một người khác, còn là một người cá. Thế là hàng chục câu hỏi cứ thế hiện lên. Liệu tôi có thể tách cô ấy ra khỏi bản thân mình được không? Cô ấy có muốn không? Tôi nghĩ hẳn là muốn, vì cô ấy yêu thế giới này đến thế kia mà. Liệu có ai, hoặc thứ gì, có thể giúp cô ấy được không…?”

“Từ từ đã nào”, Xanh ném điếu thuốc đã cháy hết vào lửa, rồi thong thả rút một điếu khác. “Chỉ có một cách cho vấn đề của Sebria, đó là tìm gặp phù thủy biển, kẻ đã đưa cô ấy vào cơ thể anh.”

“Đừng gặp. Nếu anh gặp con bé ấy, mười phần hết chín phần là chuyện xấu.” Đỏ chun mũi.

“Cô ấy nói đúng đấy.” Xanh thêm.

“Thế à…” Thuận thở dài.

“Còn anh, bản thân anh muốn gì?” Xanh hỏi.

Thuận suy nghĩ câu đó thật cẩn thận, rồi anh bảo, “Thực ra bây giờ tôi vẫn chưa học được cách giao tiếp với người cá. Có lúc cô ấy nói, lúc lại không. Đa phần chúng tôi không hiểu nhau nên tôi vẫn chưa thể xác định được mong muốn của cô ấy là gì. Còn về phần tôi, tôi đã chết vì suy tim, chính là cô ấy đã khiến tôi sống lại, nên nếu cô ấy cần một chỗ trú trong cơ thể này thì tôi cũng sẵn lòng thôi.”

“Vậy có gì để anh lo lắng?” Xanh lại hỏi.

“Bản ngã của tôi thì sao? Tôi có còn là tôi nữa hay không?” Thuận thốt lên, rồi anh lập tức kinh ngạc vì những lời vừa nói. Anh đột nhiên nhận ra đây chính là sự lo lắng anh có trong vô thức suốt tám tháng nay. Dù Sebria có là nhân cách thứ hai của anh hay là một thực thể độc lập, việc cô trú ngụ trong anh cũng là một biến cố anh không thể lường được.

“Ra là trong lòng anh đang sợ hãi.” Xanh chép miệng.

“Không, tôi…” Thuận lập tức chống chế. Xanh quay sang nhìn anh, vẻ mặt thật bình thản. Cái nhìn của Xanh tuy trực diện, lại không chất vấn, không suy xét, cũng không áp đặt.

Thuận hít một hơi thật sâu, anh bỗng nhiên thấy bình tĩnh và nhẹ nhàng. Bên ngọn lửa ấm, Quốc đã ngủ tự lúc nào. Gió rừng thổi qua các tán cây, mang hơi ẩm đặc trưng của đất và một mùi hương ngòn ngọt của quả chín. Ngọn gió lạnh lẽo ấy thổi qua Xanh, lay động ống tay áo cậu khiến những giọt nước vẫn còn nhỏ dọc cánh tay bắn vào ngọn lửa lách tách. Ấy thế mà Xanh cũng chẳng rùng mình.

“Hình như tôi đã hiểu ra.” Thuận cuối cùng cũng thốt lên được, anh ngước nhìn bầu trời. “Tôi vẫn nhớ cái cảm giác sau khi nhìn vào sự thật. Đó là một cảm giác hạnh phúc. Không kể đến việc sống lại lần hai, thế giới quan của Sebria khiến những năm tháng sống và trải nghiệm của tôi trước khi có cô ấy trở nên thật phí hoài. Tôi thực lòng hiểu rõ hiếm có một người trưởng thành nào lại có thể cảm nhận thế giới này như tôi đang thấy, nó thật rực rỡ, kể cả vào một buổi đêm ít sao như đêm nay.”

Nói đến đó, Thuận cảm thấy Sebria quẫy thật mạnh. Quả tim anh từng có đã vỡ nát, nhưng anh có một quả tim mới đang đập liên hồi trong ổ bụng, quả tim của Sebria, dòng máu đỏ hiếm thấy của người cá.

“Cho nên thật ra, trường hợp có phải đánh mất cả bản thân mình, tôi cũng không hối hận.”

Đỏ chống tay nhổm dậy, ánh nhìn của cô loang loáng như có nước. Cô nhảy một phát đến cạnh Thuận, vỗ vai anh một cái thật mạnh, “Hay lắm, anh Thuận!” Rồi cô liếc Xanh, “Tôi thì chẳng đời nào làm được như thế!”

Xanh nhìn cô, mắt mang ý cười.

Đêm đã xuống hẳn. Bầu trời dường như bị đẩy lên thật cao, một sự pha trộn hoàn hảo giữa màu đen nhung và xanh thật sậm, điểm xuyết mấy chấm sao. Sự đơn giản đến tột cùng của bầu trời sao đêm đó, hóa ra không thể nắm bắt, ngược lại chỉ để cho bản thân mình hòa tan.

Quốc vẫn ngủ ngon lành, một giấc ngủ vô lo nghĩ. Thuận quấn mình trong tấm chăn mỏng anh luôn mang theo, ngắm nhìn bầu trời đêm với sự an yên. Xanh vẫn ở đó, châm thêm củi để giữ lửa. Cậu chú mục vào đống lửa và ngắm nhìn không rời mắt như thể ngọn lửa là một điều huyền thoại. Đỏ lại thổi sáo, tiếng sáo dìu dặt, biến tấu, vờn lượn như những tinh linh của khu rừng. Âm thanh ấy nhảy khe khẽ trên các tán cây, xuống vài bụi cỏ và những mô đá. Khi chúng bắt đầu đổi hướng và nhảy nhót trên ngọn lửa, chúng liền trở nên ấm áp và lạc quan. Xanh dường như thấy chúng, cậu bắt đầu hát khe khẽ. Giọng cậu sâu lắng như dòng nước tĩnh, chảy như có như không, thành một đôi tri kỉ hòa hợp với tiếng sáo theo gió tản mác khắp nơi.

 

Khi sự tuyệt vọng về thế giới nổi lên trong tôi

khiến tôi thức dậy trong một đêm lặng lẽ

lo sợ về cuộc sống của chính mình và lũ con,

Tôi đi và nằm xuống nơi bầy vịt rừng

nghỉ ngơi trong vẻ đẹp của chính chúng trên bờ nước,

nơi con diệc lớn kiếm ăn.

Tôi đi vào bình yên của những điều hoang dã

chẳng bao giờ đánh thuế cuộc đời chúng bằng sự suy tính, để đau buồn.

Tôi hòa mình vào hiện tại của dòng nước tĩnh.

Và tôi cảm thấy trên đầu những ngôi sao chẳng thể thấy nổi lúc ban ngày

chúng đợi chờ và nhấp nháy.

Trong lúc ấy, tôi nghỉ ngơi trong phước lành của thế giới,

và thế, tôi tự do. (*)

 

Hình như là một bài hát cổ, Thuận nhủ thầm, lắng nghe và chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ.

 

 

End.

12.05.2021

(*) Bài thơ “The Peace of Wild Things” – Wendell Berry. Dịch bởi yu chan.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Be Sociable, Share!
0
Like?
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
Leave a Reply