May
13

Luffy và Chopper cứ nghĩ Nami đã làm Sanji phải khóc. Cô thực sự đã làm anh tổn thương, hay là họ chỉ bị cuốn theo một sự hiểu lầm rốt ráo?

[Fic dịch. Fanfiction gốc của Dixxy Mouri, nguồn fanfiction.net]

[Romance/Humor. Oneshot. Rating K+]

 

 

Tựa: Upset – Rầu rĩ

Tác giả: Dixxy Mouri

Người dịch: Yu chan

Disclaimer: We don’t own One Piece.

Genres: Romance/Humor. Oneshot. K+

Link gốc: http://b.fanfiction.net/s/3096143/1/Upset

Note: vì đang xem lại bộ One Piece, mọi cảm giác hồi xưa đột nhiên ùa về, và tự nhiên, lại tìm đọc fanfic One Piece như điên mà không dừng lại được, nhiều fic Eng rất dễ thương ^o^ 

Bản dịch đang xin phép tác giả.

 

Mặt trời hôm ấy chói sáng trên Đại Hải Trình, và chiếc Going Marry vẫn đang trên chuyến hải hành đến đảo kế tiếp, Nami đã nghĩ rằng cô có thể dành cả một ngày dài thư giãn – cô chỉ phải lâu lâu kiểm tra Kim nam châm xem có đi đúng đường không thôi và đọc sách. Robin hình như cũng có mấy kế hoạch tương tự – cô ngồi gần đó xem cuốn sách của mình, mỉm cười khi lật giở từng trang. Các cậu trai thì, hiện tại, đang yên ắng – kể cả Luffy.

Nami nghĩ có lẽ cậu thuyền trưởng, Usopp, và Chopper đang bận rộn chế tạo thứ Ngôi Sao thuốc nổ nặng mùi và bày trò với mấy cái vỏ ốc Dial khí ga dưới hầm tàu, điều mà cô hẳn rất bực mình đây. Mấy cậu đó thường bị cấm bày trò – tất cả họ đều biết luật của cô mà – rồi họ sẽ sưng mặt cho coi nếu cô phát hiện ra vài thứ thành tích kiểu đó.

Zoro, trong lúc ấy, lại đang ngủ trưa trên cột quan sát trong ca trực, nghĩa là cậu ta sẽ không cau có gì nếu sự ồn ào chưa vượt ngưỡng. Và nếu như giấc ngủ của Zoro không bị phiền nhiễu, sẽ không có bất kì cuộc chiến ồn ã nào giữa cậu và tay đầu bếp đa tình kia. Ừm, ít nhất là cho đến bữa trưa, khi Sanji vẫn còn bận rộn trong bếp, cuộc chiến đầu tiên sẽ không nổi dậy trừ phi tất cả thức ăn đều đã chín và sẵn sàng.

Cũng có nghĩa hôm nay là một ngày đẹp trời đây.

“NAMI-SWAAANNNN! ROBIN-CHWANNN!”

Nami đảo mắt một vòng. Lại bắt đầu rồi, cô nghĩ.

Chàng đầu bếp, một tay giữ thật khéo chiếc khay với hai thứ thức uống đầy màu sắc, còn tay kia là khay khác chứa vài thứ bánh xinh xắn dễ thương (hầu hết những thứ ấy Nami chưa từng nghe nói đến nhưng vẫn thích thử như thường), xoay tròn trên một chân trước mặt nàng hoa tiêu, một nụ cười bừng sáng trên gương mặt khi anh đặt bữa ăn nhẹ trước mặt hai người đẹp. “A, những bông hoa biển duyên dáng và thanh tú của của tôi đây đang có một ngày đẹp trời chứ, phải không nào?”

Robin cười. “Và anh cũng đang có một ngày vui đấy ư, anh đầu bếp?”

Sanji liền líu lo. “Ngày nào tôi bị hút hồn bởi sự hiện diện của Nami-swan và Robin-chan đều là ngày đặc biệt!”, anh bảo. “Về bữa ăn nhẹ hôm nay tôi đã chuẩn bị cho Robin-chan một món có cái tên nghe có vẻ buồn cười nhưng chắc chắn là rất ngon, món Chocolate Monkey, và cho Nami-swan một món cực kì thú vị pha trộn một cách hoàn hảo giữa thơm và dừa, món Pina Colada.”

Robin cảm ơn anh khi cô nhẹ nhàng nhấc chiếc ly ra khỏi khay, và Nami đặt quyển sách xuống đùi, bảo với một giọng ơ hờ, “Cảm ơn anh, Sanji-kun”. Cô xoa xoa thái dương, rất muốn tiếp tục đọc phần sách dang dở.

 “Cô không khỏe à, Nami-san?” Sanji hỏi, quỳ xuống bên cạnh ghế và nhìn cô với vẻ quan tâm. “Thức uống này cô không thích sao? Có lẽ cô sẽ thích một món khác hơn chăng? Một ly Strawberry Daiquiri? Hay một ly Beach Comber? Bất cứ loại nào cô muốn tôi đều làm được cả!” anh tuyên bố. Rồi anh hơi đỏ mặt và cười, “Ưm… bất cứ loại nào nếu tôi có đủ nguyên liệu…”

Nami lắc đầu, “Xin lỗi, Sanji-kun. Lúc này tôi chỉ muốn thư giãn một chút và đọc sách – Tôi không đói cũng không khát lắm, và có được không nếu tôi muốn ở một mình trong chốc lát?” cô nói với một nụ cười.

Sanji bị chìm nghỉm trong nụ cười của cô. “Hai, Nami-swan! Tôi sẽ không quấy rầy thời gian yên tĩnh đọc sách của cô nữa!” Anh sắp sửa quay lại nhà bếp, nhưng bỗng dừng lại, “Ừm… cô muốn tôi làm gì với món nước này đây?” anh hỏi.

Nami nhún vai. “Ừm… anh đã cố công làm nó mà. Sao anh không thưởng thức luôn?” cô bảo.

Sanji gật đầu. “Đúng đó – nếu bỏ sẽ phí phạm,” anh nói, và sịp một ngụm. Rồi anh thần ra một lát. “Hừm. Dầu thế vẫn có thứ gì đó thiếu thiếu trong món này – Tôi nghĩ cô không uống có khi lại hay hơn.” Nami tặng anh một nụ cười yếu ớt, chỉ mong anh đi cho rồi. Vì thế, cô quay lại với cuốn sách của mình, và chốc lát sau cô nghe tiếng bước chân anh dần rời khỏi phòng.


Chưa đầy một giờ sau, Nami rất ngạc nhiên ngước nhìn lên và trông thấy Luffy và Chopper trông rất giận dữ bám lủng lẳng bên trên, nhìn xuống cô. Cô không rõ vì sao chàng hiệp sĩ mặt nạ không đi cùng họ (về sau cô mới biết cậu ta đang chìm đắm trong một phát minh khác của mình). Dẫu gì, thuyền trưởng và bác sĩ tàu giờ đang nhìn cô đăm đăm. “Gì vậy?” cô hỏi.

 “Cô đã nói gì với cậu ấy?” Luffy hỏi.

 “Gì cơ?” Nami hỏi lại.

 “Anh ấy đang rất rầu rĩ,” Chopper bảo.

 “Ai rầu rĩ?” Nami hỏi.

 “Cô nói gì mà khiến Sanji khóc vậy?” Luffy lại hỏi.

 “Tôi nói gì mà khiến ai khóc?” Nami kêu lên đầy bất ngờ, đặt quyển sách xuống để tập trung vào cậu cao su và chú tuần lộc. “Sanji… đang khóc thực à?” Nàng hoa tiêu nhìn đầy nghi ngờ, rõ ràng Sanji là người đa cảm nhất trong số mấy cậu trai trong nhóm, nhưng anh ta còn lâu mới buồn rầu đến mức khóc lóc – chắc cú là người cuối cùng khóc lóc nếu nhỡ xảy ra chuyện gì.

Chopper gật đầu. “Sanji đang khóc trong bếp kìa – Luffy và em đã bắt gặp ảnh. Ảnh vừa mắng đuổi cả hai ra ngoài,” Chopper bảo, “Em không nghĩ anh ấy muốn mọi người trông thấy ảnh trong bộ dạng đó. Bởi Zoro ngủ cả ngày trên nóc tàu còn Usopp luôn ở cạnh chúng em, thì chắc là chỉ có chị hay Robin đã làm anh ấy khóc thôi.”

 “Tôi có làm gì đâu!” Nami bảo.

 “A, nhưng cô CÓ từ chối bữa ăn nhẹ anh ấy làm sáng nay,” Robin nói.

Nami khựng lại, nghĩ về những gì Robin vừa bảo. Đấy là lần đầu tiên cô từ chối những món đặc biệt Sanji làm. Cô hoa tiêu nhăn mặt – có lẽ Sanji đa cảm hơn cô tưởng. Và có lẽ cô đã cho mình cái quyền không thèm để ý bởi sự xun xoe ngớ ngẩn thường ngày của anh chăng.

Cô thở dài. “Okay. Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta xem coi có giúp gì được không, được chứ?” Luffy và Chopper gật đầu trong khi cô đứng lên, vừa thở dài vừa đi về phía nhà bếp để an ủi anh chàng đang sụt sịt. Mình đã không nghĩ là anh ta lại buồn phiền về cái chuyện như thế… nhưng anh ta đúng là có một sự sùng bái những thức ăn đã nấu thực…   

Robin lại tiếp tục đọc sách trong khi Luffy và Chopper chia nhau mấy chiếc bánh còn dư.


Nami rất ngạc nhiên khi thấy dù Sanji không phải đang khóc lóc chèm nhẹp như lời Luffy và Chopper nói, anh ta vẫn trông buồn bã thực sự. Cô lo lắng, cảm thấy rất tệ khi chắc đó là lỗi của mình. Mình không nghĩ là Sanji lại buồn bã như thế này mỗi một lần mình từ chối anh ta.

Rõ ràng là, Sanji trông rất tự kỉ ở quầy bếp, má anh ướt đẫm nước còn cặp mắt thì (ừm… ít nhất là thứ cô có thể trông rõ được) đang đỏ lên. Cứ chốc chốc anh lại xịt mũi và chùi mắt vào cổ tay áo trước khi tiếp tục làm mấy món ăn. Anh trông rất tập trung vào những món đó, như thể đang cố quên lý do đã khiến anh phải khóc. Nói chính xác… là quên đi cô.

Mình thiệt tồi tệ, Nami nghĩ bụng. Tất cả những gì anh ấy làm chỉ để mình cảm thấy được nâng niu trong khi mỗi một lần mình từ chối lại khiến anh ta thành ra thế này. Cô cau mày. Có lẽ cô quá xem nhẹ những tán tỉnh của anh rồi. Chầm chậm, cô bước đến, lẽn bẽn nhìn xuống chân mình. “Ưm… Sanji-kun?”

Như thể chẳng có gì xảy ra và mặc kệ đôi mắt còn đang đỏ, Sanji quay phắt lại với nụ cười bừng sáng trên gương mặt. Có thứ gì đó trên vẻ mặt anh lúc này khiến anh trông có nét đáng thương, khiến tim cô như muốn vỡ ra cho được. “A, Nami-swan! Điều gì đã khiến thiên thần tóc đỏ của tôi ngự giá xuống căn bếp xoàng xĩnh này? Có lẽ cô vừa đổi ý và muốn dùng một bữa nhẹ khác chăng, hay là cô –“

Nami bỗng rướn người lên, ôm lấy anh và vùi mặt mình vào áo anh khiến cả hai ngã nhào xuống sàn – cô hoa tiêu dường như không động đậy. “Tôi xin lỗi, Sanji-kun! Tôi không có ý làm anh buồn đến thế! Tôi đã xem nhẹ trong khi anh đã rất tốt với tôi ngay cả trong lúc tôi rất tồi và anh không đáng phải bị như vậy và –“

 “Nami-san, cô đang nói về chuyện gì vậy!” Sanji thốt nhiên hỏi, mắt anh vẫn đỏ.

Nami nhìn lên, nhè nhẹ xoa má anh. “Tôi không nghĩ là anh có thể giận lên bởi tôi đã không uống món đó. Những món tuyệt vời mà anh đã cố công làm cho tôi và Robin. Tôi đã không đếm xỉa gì đến cảm giác của anh – tôi đã không nghĩ tới. Anh là bạn tôi mà, Sanji-kun.” Cô thở dài. “Tôi không muốn anh buồn phiền gì về tôi hết.”

Sanji trông như đang sững ra. “A… Tôi có buồn phiền gì đâu, Nami-san.”

 “Có, anh có mà – anh đang khóc,” Nami bảo, hơi cúi xuống để gạt đi những giọt nước mắt mằn mặn trên má anh. “Anh rất hãnh diện khi làm bếp – tôi phải nghĩ đến chuyện đó chứ.” Sanji trân trân nhìn lại cô, như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Tôi không nghĩ mình đã lạnh lùng đến thế khi từ chối thức uống của anh.”

 “Cô không hề lạnh lùng tí nào, Nami, nhưng-“

 “Không, Sanji-kun, đây là lỗi CỦA TÔI,” cô nói. Thoáng một cái, cô đã quyết định được cách xin lỗi nào là tốt nhất rồi. Một sự hối lỗi khiến anh phải nhớ cho đến tuần sau luôn. “Và bởi vậy… tôi định xin lỗi anh đây này.” Nami nhẹ nhàng trườn qua bên cạnh anh để anh có thể ngồi lên. Nắm lấy chiếc cà-vạt, cô kéo anh về phía mình và ấn môi mình vào môi anh.

Mặc dù ban đầu anh có ngập ngừng, Nami để ý thấy, nhưng rồi anh cũng rướn về phía trước và đáp lại. Môi anh phảng phất mùi thuốc lá và vị rượu vang loại anh vẫn ưa, nhưng còn có một tư vị nhẹ nhàng của bạc hà vương vấn nữa. Nụ hôn mềm mại và ngọt ngào, là kết quả mà ban đầu nàng hoa tiêu chưa chắc lắm sẽ được nhận từ chàng đầu bếp, và đó là một sự ngạc nhiên đầy mời gọi. Rốt lại thì… anh có phải là kẻ hôn tồi đâu.

Nami dứt ra khỏi anh, một nụ cười nhẹ nở trên gương mặt cô. Má anh vẫn còn ướt, nên cô dịu dàng lau đi bằng mu bàn tay. “Thấy chưa? Cũng đâu tệ lắm, Sanji-kun. Tôi chỉ muốn được ở một mình chốc lát hôm nay và vì tôi cũng không khát. Nhưng tôi luôn đánh giá cao thái độ của anh, có lẽ lần sau anh nên hỏi trước xem tôi có muốn không trước khi anh làm món gì đó?”

Sanji gật đầu, trông ngốc ngốc, một sự trống trải nhẹ nhàng lan trong mắt anh như thể anh chỉ đơn thuần chấp nhận tất cả những gì cô gái vừa mới hôn anh đã nói. “Ừ hử, hỏi cô trước khi tôi làm món gì đó,” anh lập lại nguyên xi. Nami cười lớn, vỗ vỗ đầu anh (như con nít XD) khi cô đứng lên định rời đi. Sanji lắc lắc đầu và cũng tự đứng dậy, phủi phủi quần. “nhưng Nami-san!”

Nami dừng lại khi đang bước, xoay người đối diện anh. “Gì vậy, Sanji-kun?”

 “Tôi có khóc đâu!” anh bảo, giơ hai tay lên như đang biện hộ.

Nàng hoa tiêu nhướng mày với anh. “Nhưng anh đã-“

Sanji lắc đầu. “tôi rất, rất, rất cảm kích vì cô đã quan tâm đến tôi, Nami-san – thật cảm động khi cô để tâm đến tôi nhiều như thế – nhưng tôi chẳng khóc vì lý do nào hết.” Anh đỏ mặt, cười haha khi đưa tay gãi gãi gáy. “Tôi, a, ưm, cô thấy đấy tôi chỉ… đang xắt hành thôi mà.”

End

12/5/11

Be Sociable, Share!
0
Like?
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
9 Responses
  1. Yu chan says:

    @Wiz: hehe, anh hay thiệt, bên em thì có kẻ ko cần dòm mặt tình địch xấu đẹp cỡ nào, nhưng ko xao, this is a different world :D

    @Hyn: a Wiz thấy hết trò mèo của mài rùi kìa Hyn, thấy xắt hành (hay làm bất cứ chi) cho mài, đều phải xin lỗi, bít chưa :D

  2. WizofOz says:

    @Yu: Mình có coi chứ, sau khi gặp Hyn lại càng coi nhiều hơn. Tìm hiểu về tình địch (Sanji) cũng là điều tốt!!! :))

    @Hyn: Ok, anh sẽ xắt hành, nhưng nếu anh “khóc” em nhớ “xin lỗi” giống Nami nhoa, đừng “cảm ơn” anh nhé!!! =))

  3. Yu chan says:

    @Hyn: tau cũng ư ư như mài, nên fic sau tau chọn dịch fic nào ko hôn hít, hahaha

  4. Be Hyn xinh dep says:

    Nami dám hôn Sanji, ư ư ư ư ~~~~~

  5. Yu chan says:

    óe, bạn Wiz cũng coi OP ah~~~

    trò xắt hành ai cũng đoán được rùi bởi vì Sanji mà khóc lóc thì ko chịu được, bạn Yu đọc bản Eng thấy cái summary nhào vô coi liền, quái đứa nào zám viết Sanji của ta khóc, hehe.

  6. Be Hyn xinh dep says:

    bạn Wiz ko cần giành xắt hành với mình, vì đó là việc của bạn mà! :))

  7. WizofOz says:

    Hi hi, chuyện cute quá, đoạn xin lỗi hot wớ! :x

    Nhưng mà mình nghĩ đầu bếp xịn như Sanji sẽ chẳng bao giờ bị cay mắt khi xắt hành đâu!!! =))

    Ừ mà sau này nấu ăn mình có cần giành xắt hành k nhỉ, bạn Hyn oai?!? >:)

  8. Yu chan says:

    yea, oh how I love this fic :x :x :x

  9. Nan says:

    haha, đã up lên òi à. Fic càng đọc càng thấy cute. Trò xắt hành khóc lóc này khá cũ ròi nhưng hiệu quả mang lại lúc nào cũng vượt sức mong đợi :D

    dịch tiếp, ủng hộ, ủng hộ phong cách mới :D

Leave a Reply