Bắt trẻ đồng xanh
Nguyên tác tiếng Anh: The Catcher in the Rye
Tác giả: J.D. Salinger
Người dịch: Phùng Khánh
Trước hết là sự tích đi tung tẩy trong nhà sách như mọi lần, thấy cuốn nào hay hay đều thò tay với với, nhiều khi cũng theo cảm hứng (hay sét đánh) mà với xong thì tay còn lại với túi móc tiền. Đi ngang qua “nó”, mắt liếc ngang, rồi giật lùi lại.
(Để tớ miêu tả trường hợp sét đánh này) Trước hết chóang vì cái màu xanh thuần khiết của nó, một màu xanh trơn tru, láng o, rất chi là phù hợp với cái title nà. Thứ hai là thấy là lạ vì cái bìa sách thật sự rất sáng tạo: chỉ có dòng title và tên tác giả! Có một câu nói quên mất của ai rằng “Cách gây sự chú ý hay nhất trong một đám đông đang nhảy múa là bạn cứ đứng yên.” Thế nên Bắt trẻ đồng xanh mới thực sự là phá cách *giơ ngón cái*
Thế là tình yêu chớm nở.
Đúng như bài viết dưới đã nói, các bậc phụ huynh mà đọc lướt vài trang đầu chắc chắn nhăn mày nhíu trán bỏ xuống ngay. Nhưng tớ phải nói: Đây là một cuốn sách mang vị lạ. Một cái taste rất lạ! ^O^. Giọng văn miêu tả rất chân thực, thậm chí trần tục, không hẳn là kiểu “thơ văn” hay “tiểu thuyết”, có cảm giác như đây chỉ là tự sự rất thành thực, mang nhiều cảm giác, của một cậu trai cứ mãi trăn trở về những giá trị, đạo đức và lối sống của con người.
Cậu ta, chỉ vài ngày ở New York, đã tham gia vào những cuộc lang thang ở các quán bar, khách sạn, cả chuyện yêu cầu (một cách rất chi là ngớ ngẩn) một cô gái điếm; và vì thế có cơ hội tận mắt trông thấy những bi kịch của con người, mặc dù con người trong cái xã hội ấy, và cả những con người đứng nhìn cái xã hội ấy, không trông thấy được. Một cuộc sống (mà tớ) chưa nhìn thấy bao giờ, cũng khó tưởng tượng ra được, những sự phức tạp và khó hiểu trong cách cư xử và tính cách của con người (như đọan Holden lên xe taxi nói chuyện về cái hồ và bầy vịt trời hoặc như đọan vào phòng giáo viên nói chuyện về bé Phoebe)
Dù sao, xuyên suốt truyện, vẫn cảm thấy trong tính cách nhân vật có gì đó gượng gạo. Tớ đã đọc và đã nghĩ (thậm chí hơi khó chịu) rằng một con người với tính cách của cậu ta làm sao có thể sống được trong cái thế giới đó. Holden quá nhạy cảm, quá lo lắng cho người khác, đến mức cậu luôn luôn phải chịu đựng. Suốt truyện là một quá trình chịu đựng đáng nể, bức bối và đau khổ. Chịu đựng cái mùi, cái giường, cái ngực lép trong bộ đồ ngủ của ông giáo, những khuyên can nghe không thể lọt tai. Chịu đựng khi thằng bạn cùng phòng đi “cua” cô bạn hàng xóm cũ, không biết cô ấy có bị lợi dụng gì không. Chịu đựng nỗi đau cứ trở về từ sự mất mát lớn lao Allie bé nhỏ. Ngay cả trong lúc ở khách sạn, nhìn vào phòng bên cạnh, Holden cũng mãi trăn trở khi vô tình nhìn thấy những kẻ đồng tính, hay những con người ngồi cười cợt và phun nước vào mặt nhau (!).
Cái sự chịu đựng ấy, cứ tưởng sẽ trải cho đến hết chuyện, nếu đọan cuối, Holden không trốn vào nhà chỉ để đánh thức và nói chuyện với bé Phoebe, lúc đó đang say ngủ. Có thể nói đọan ấy như một điểm nhấn lớn lao, một mạch nước phun trào, một dòng điện tâm đồ vẫn thẳng một đường tự nhiên vọt lên cao vút. Ghét dùng cái chữ “thiên thần”, nhưng phải nói, bé Phoebe, “cái cô ả ấy”, là một thiên thần thực sự.
Một cô ả mười tuổi, ngái ngủ, ngây thơ, nhõng nhẽo. Người em gái ruột. Và là cứu cánh của Holden. Xúc động.
Đọan nói chuyện giữa Phoebe và Holden, có một câu, mà theo tớ, chính là câu đắt nhất trong truyện. Khi Phoebe nói câu ấy, lập tức, tất cả những trăn trở, cùng sự chịu đựng của tớ (hay của Holden) đều được khai thông, sáng rõ như người ta nhấc cục đá chặn dòng nước đang chảy ào ạt. Chính câu nói ấy, đã đánh động và làm rõ những cảm xúc phức tạp của Holden suốt truyện. (Có ai đọc và biết được đó là câu gì không? Chưa đọc thì đọc đi nhá)
Chậc, kiểu này thì đọc xong 2 bài này chắc các cậu không thèm đọc Bắt trẻ đồng xanh quá. Phải dừng lại thôi…
đọc xong Bắt Trẻ Đồng Xanh rồi, sau 1 tối thảnh thơi ko vướng bận design j rứa, ngồi đọc 1 mạch luôn :)
holden đến khúc cuối vẫn ko thấy tương lai, nhưng ít ra Phoebe đã cứu cậu ra khỏi vũng bùn, thở phào nhẹ nhõm sau hơn ba trăm trang ức chế @.@
giọng văn đúng là của 1 cậu bé mới lớn bất cần đời, chán ghét cái thế giới trịch thượng đầy những gã “bộ tịch” :)
sau khi đọc 4 năm phấn hồng, thổi 1 cơn gió mới vào thế giới ảo mộng vốn đc lấp đầy bởi làn sóng Haruki, Bắt trẻ đồng xanh là một cơn gió lạnh khoan khoái khác :)
câu hỏi muôn thuở sau khi ngấu ngiến xong 1 cuốn là “tiếp theo cuốn nào nữa đây?” :D:D
^^, đọc bài review của Yu chan, cảm giác háo hức muốn cầm lại cuốn truyện ấy đọc lại lần nữa bỗng nhiên trở lại. Năm 17 tuổi Chong Chóng đọc sách này, lớp English ông thầy bắt đọc. Lúc đó mỗi hai tuần lại thay một cuốn sách nên cũng chẳng mấy thích thú lắm khi bị bắt đọc thêm một cuốn nữa, nhưng đúng như Yu chan nói, cái sự chân thật trong từng câu văn và miêu tả của tác giả đã lôi cuốn mình. Tệ một nỗi là lúc đó mình vẫn còn “ngây thơ” lắm [dùng đúng nghĩa đen nha ^^], đọc mà chẳng biết suy nghĩ sâu sa gì cả, còn cãi lại thầy giáo nữa. Giờ nghĩ lại chắc lúc đó cả lớp và ông thầy đang cười mình mà không dám nói. Tội nghịp!
Giờ Chong Chóng không còn nhớ nhiều về truyện này nữa, chỉ nhớ về đoạn “tôi” tự hỏi là mấy con vịt ở park mùa đông chúng đi đâu, rồi lúc “tôi” đến nhà ông thầy giáo phải không, lúc ông thầy giáo đang đêm tự dưng mò lại chỗ của “tôi”, “tôi” nhảy dựng lên và nói là ổng gay. Chậc, lúc đọc đến đoạn đó cả lớp Chong Chóng cười ồ, có nhiều đứa còn ranh mãnh nhìn nhau mà grinning nữa. Chỉ có Chong Chóng là giương đôi mắt ngô ngố của mình lên và tự hỏi, “quái, nhỡ ông thầy bị hiểu lầm thì sao.” ^^”
Túm lại là hồi đó tiếng anh chưa rành nên cốt truyện 10/10 mà Chong Chóng chỉ hiểu có 5/10 thôi. Đọc bài review của Yu chan bỗng dưng thấy bồi hồi. Nhớ quá à.