Tranh này lấy ý tưởng âm nhạc – hàn gắn – thiên nhiên. Ý tưởng chính vẫn là cây đàn guitar iu dấu daddy mua tặng, muốn vẽ nó lâu rùi mà chưa có dịp. Ôm đàn guitar, đột nhiên có một thứ cảm giác sáng tạo bất ngờ, một thứ sáng tạo rất khác với cảm giác vẽ ra những bức tranh mà mình trải nghiệm từ hồi còn nhỏ. Cảm giác những ngón tay tạo ra âm thanh thiệt là kì diệu, ấy là mình chỉ mới bập bẹ biết đàn thôi, nhưng những dòng âm thanh từ chính mình tuôn ra nó phiêu như thể lâng lâng bay bổng trên không trung… more…
Archive for the Category »[Tranh màu nước] «
Công nương Koh trong Mật mã Maya, ai có đọc sẽ biết đây là một nhân vật đặc biệt của câu chuyện, người Đếm Mặt Trời chín sọ của Nhện Dệt Cầu Vàng, đã đưa anh chàng Jed của chúng ta trên một dòng chảy của lịch sử, không thời gian, từ quá khứ xa xôi vượt một chặng đường của biết bao đời người để đến cái đích cuối cùng – năm 2012 định mệnh.
Người Đếm Mặt Trời chín sọ là nhà Tiên Tri, người có thể chơi Cờ Hiến Tế bằng chín viên đá, với độ khó so với một viên đá không phải gấp chín lần, mà là gấp 9! – chín giai thừa: 362,880 lần. Một người đặc biệt trầm tĩnh, thông minh, tính toán nhanh như chớp, tham vọng và không thể kiểm soát. Một người có nửa mặt đen nhánh do bị chàm, và mỗi bàn tay có tới bảy ngón.
Lẽ dĩ nhiên, chỉ bằng một hình vẽ cách điệu của tác giả trong cuốn sách: nhỏ và nhìn nghiêng, mình đã thử vẽ Koh theo cảm giác. Mũ đội đầu và trang sức đều cố lột tả hết sức có thể như trong tranh, nhưng cái chính vẫn là cái thần của Koh: lãnh đạm và điềm tĩnh, nhưng sâu kín tận bên trong có phần đau khổ bởi đã thấy trước quá nhiều nỗi đau của loài người. more…
Ngày xưa có một bà hiếm hoi, mong có một đứa con mà mãi không được. Bà phải tìm đến một mụ phù thuỷ để nhờ giúp. Bà nói:
– Tôi muốn có một đứa con, bà bảo giùm tôi phải làm thế nào.
– Ta sẽ giúp – mụ phù thuỷ trả lời – Hãy cầm hạt lúa này. Nó không giống như lúa mì vẫn mọc ngoài đồng, cũng không giống lúa vẫn cho gà vịt ăn. Đêm về gieo vào chậu hoa, một thời gian sau sẽ biết…
… Nhìn bông hoa, bà ngạc nhiên thấy ở giữa bông hoa có một cháu bé xinh đẹp ngồi trên nhuỵ hoa, như ngồi trên chiếc ghế tựa màu xanh. Bé chỉ lớn bằng ngón tay cái nên bà đặt tên cho bé là Bé tí hon. Bà lấy vỏ hạt dẻ để làm cho bé một chiếc nôi rất đẹp, bên trong trải nệm bằng cánh hoa tím, chăn đắp cho bé là một cánh hoa hồng.
… Một đêm, bé tí hon đang ngủ, bỗng một con cóc to tướng vừa béo vừa nhớt trông phát khiếp chui qua ô kính vỡ trên cửa sổ vào phòng và nhảy lên bàn, nơi cô bé tí hon đang ngủ dưới cánh hoa hồng.
Nó nghĩ thầm:
– Con trai mình được con bé này làm vợ, hẳn là cu cậu sướng mê.
Thế là nó chộp lấy cái vỏ hạt dẻ, trong có Bé tí hon đang ngủ, chui qua ô kính vỡ nhảy ra vườn. Trong vườn có một dòng suối nhỏ, giữa dòng suối có nhiều gốc sen, lá xoè to bập bềnh trên mặt nước. Cóc bố bơi ra nơi có tàu lá to nhất, đặt chiếc vỏ hạt dẻ đựng bé Tí hon vào đấy. more…
Trước thềm xi măng rộng nơi dân xóm uống cafe đón chào buổi sáng cuối tuần, lần đầu tiên mình thấy nắng rọi xuống có sắc vàng và vị ấm áp đến dường ấy. Thế nhưng, dưới bóng cây đa tỏa tán rộng rủ dây leo, nơi nắng không chen tới, khoảnh bóng lại đậm sương và sàn xi măng hơi ướt át tỏa lên một hơi lạnh buốt, khiến viền bóng cây đa rọi lên sàn trở thành một cánh cửa tách biệt hai thế giới…
Cảnh lũ con nít chơi đùa, vận động trước mặt mình mang đến những mảnh vụn vặt của tuổi thơ. Những mảnh đó trong câu chuyện lép chép của hai đứa cứ từ từ ghép lại, xâu chuỗi vào nhau, và trên một bục ngồi trong nắng, đột nhiên mảnh sân đó trở nên hiền lành, gần gũi hơn nhiều so với lúc mới bước chân vào…
Như thể mình và mảnh sân đó, đã sẻ chia một chút kí ức của tuổi thơ, trao đổi một chút kỉ niệm thoang thoáng ngọt ngào.
Vẽ tranh màu nước, nàng hai bím ngồi gảy từng tứng tưng :) Và hai đứa cứ thế ngồi cho đến lượt người này qua, lượt người kia đến, cho tới lúc giữa trưa nắng gắt không một bóng lại qua…
… để ra bức tranh Tròn Guitar :P
Chợt nghĩ, có lẽ nào lại bắt đầu một chuỗi cuối tuần lang thang như cách đây vài năm, ôm cây đàn nhỏ…
Nỉ non ^.^