Này em, tôi khẽ hỏi.
Và cô gái nhỏ ngước lên nhìn
Váy trắng như sữa dê
Mắt xanh như giọt sương trên chiếc lá.
Này anh, nàng hất mái tóc thu
Manh áo đã mòn, túi vai đã xước
Hỡi người lữ hành vương đầy bụi
Chặng đường nào anh đã đi qua?
Tôi đã vượt những cánh rừng lá đan dày như tơ nhện chúa
Những vực biển nước không ngưng nghỉ thét gào
Tôi đã băng nhiều ngọn núi sương giá nghìn đời không tan chảy
Những hố thẳm trắng nhởn sọ và xương.
Vậy anh ơi, nàng chỉ vào ngực mình
Trả lời giúp em, Có cái gì đằng sau cánh cửa?
Là đại dương đầy cát hay sa mạc cạn trơ
Hay đỉnh núi phun trào nước từ lòng đất.
Có cái gì đằng sau cánh cửa?
Thỏ trắng trên vườn rau diếp, bồ câu trong ổ lót rơm
Hay sói xám mắt vàng,
Quạ đen vuốt sắc?
Tôi nhìn cô gái trên đồi cỏ
Chân tay mềm như lụa
Tóc thấm sương mai
Hơi thở thơm như hoa nhài
Người con gái đã vượt qua tôi mà đi đến nơi tận cùng thế giới.
Này em, đừng mở.
Tôi chỉ là cánh nhạn vụt qua chừng đồi
Là bóng câu chớp ngang thềm cửa
Ánh sáng nơi ấy sẽ tràn trề như bơ đặc
Thân thể em sẽ tan chảy thành mật ong
Nếu em mở, tôi sẽ không cách nào dời non lấp bể
Nếu em mở, tôi sẽ không thể giữ được tay em…
Cô gái nhỏ mỉm nụ cười hàm tiếu
Gò má tơ, mịn ửng ráng hồng
Mắt xanh bỗng sâu hút như lòng nước mùa đông
Nàng đưa tay lên ngực mình, mở cửa.
—
22.05.2015
Nỉ non ^.^