Archive for the Category »2. TRUYỆN & THƠ «

May
22

Tựa: Mặt trời thổi sáo

Bởi: yu chan

Mystery. M.

 

Mặt trời gay gắt xiên xéo trên đầu. Bước chân của Quốc càng lúc càng nặng, với sự thật cắp dưới cánh tay lâu lâu lại đập khe khẽ như đang thở dài. Thứ hắn đang mang là một khối nước trong vắt và đặc quánh, loang loáng trong ánh ngày và ẩn dịu vào ban đêm. Thứ đó tự nhận mình là sự thật, nhưng trừ lần gặp đầu tiên, Quốc chưa nghe sự thật nói chuyện với hắn lần nữa bao giờ.

Dân làng hắn sau khi nhìn vào sự thật đã đuổi đánh hắn như đuổi tà ma. Vì thế sau hôm ấy, hắn cắp sự thật dưới nách và đi biền biệt. Hắn hòm hòm đoán được mình đã đi bộ bao lâu, nhưng còn bao xa thì hắn mù tịt. Có lúc hắn bỗng có thể lướt đi nhanh như chiếc lá bị gió lốc cuốn, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt. Rồi đến khi đầu óc bớt quay cuồng thì quang cảnh chung quanh hắn đã thay đổi đến kinh ngạc, từ rừng núi xuống biển sâu, từ làng mạc này đến thành phố khác, cứ như thế suốt hai ngày nay.

Dù cảnh sắc có thay đổi nhưng đâu đâu hắn cũng gặp cùng một kết quả. Một đôi người, lắm lúc cả đám đông, quây lại hiếu kì để nhìn vào sự thật mà Quốc đang mang. Tất cả họ, không chừa một ai, đều thích thú và kinh ngạc trong thoáng chốc khi nhìn vào sự thật. Nhưng chỉ không lâu sau, họ đều trở mặt cư xử với hắn như kẻ thù, khiến hắn không trụ được nơi nào quá vài tiếng.

Quốc đã tiêu đến đồng xu cuối cùng trong ví. Hắn đang ở trên một ngọn đồi trọc và thả bộ từ từ xuống triền dốc. Trong tầm mắt hắn lúc này, cảnh vật đơn điệu chưa từng thấy. Cỏ dại mọc khắp mọi nơi, họa hoằn lắm mới có một bụi cây thấp, vô danh, làm chỗ trú cho vài con bò sát ẩn nấp trốn nắng. Phía Đông Nam có một bãi đá lớn xám xịt lởm chởm. Tít phía Tây nơi mặt trời sẽ lặn là một dải rừng xanh sậm, nơi Quốc đang hướng đến. Có thể ở đó sẽ có một con suối mát và ít trái rừng để hắn dịu cơn đói khát. Liệu có ai như hắn, đang trên một chặng đường mà chính bản thân mình cũng không biết là còn bao xa và bao lâu hay không.

more…

0
Like?
Aug
31

Title: Kẻ mang sự thật

Rating: M

Category: Oneshot, Fantasy, Slice of life

Songfic: Metamorphosis by Phillip Glass

 

Tặng D.,

 

Quốc không khóc.

Hắn không cảm thấy buồn bao giờ. Cũng như sáng nay, một ngày đẹp trời trong thung lũng. Nắng tươi rói và lả lơi. Hắn thả bước dọc bờ sông nằm ở phía Đông ngôi làng, thấy tâm trí mình rỗng không như vỏ quả dẻ. Ngọn gió sớm thổi qua vai hắn nhẹ nhàng như không có thực. Tiếng con chim hét ở đâu đó đầu ngọn cây vẳng lại như tiếng chuông.

Hắn nhớ mang máng hôm qua có một chuyện gì đó buồn bã xảy ra trong làng. Nhưng cũng như mọi lần, sau một đêm, những cảm xúc dường như rất khó chịu đó đã tan biến đi đâu hết.

Ngồi cạnh bờ sông cho đến khi mặt trời lên quá ngọn cây, Quốc trông thấy một vật gì đó lấp lánh trôi xuống từ thượng nguồn. Một khối gì đó như lẫn vào nước, phản chiếu ánh nắng từ mặt hồ, chìm ngập rồi lại ngoi lên bập bềnh. Tò mò, hắn kiễng chân nhoài ra ngóng nhưng vẫn không thể xác định được đó là thứ gì. Đợi cho đến khi vật đó trôi lại gần mình, hắn dùng một khúc củi dài khều nó lại và vớt lên.

Đó là một khối nước.

Quốc cầm khối nước trong hai bàn tay. Khối nước đó đặc và sóng sánh một chút, nhưng không chảy qua những kẽ tay. Nó là một tấm gương hình cầu trong sáng, rỡ ràng, đập vồ lên như quả tim. Quốc thấy lạ, bèn hỏi:

“Chào vật kì lạ, tớ là Quốc, cậu tên gì thế?”

Khối nước trả lời: “Tôi là sự thật.”

Quốc tưởng hắn nghe nhầm: “Cậu tên là Sự Thật?”

Khối nước lay động: ”Không, tôi là sự thật. ”

Quốc mang sự thật về làng. Hắn nghĩ đây là một thứ kì lạ, đẹp đẽ, chắc chắn mọi người sẽ thích thú. Quả thật, khi hắn đặt sự thật lên nắp giếng làng, dân làng đổ xô đến xem của lạ. Mỗi khi có người soi mình vào khối nước, nó sẽ đập lên nhẹ nhàng và người ta nhìn thấy sự thật bên trong. Những tia nước lấp lánh chiếu sáng cả một khoảnh làng đông đúc, biến thành vô số sắc thái. Tia nước như có mãnh lực, nó thu hút tất cả người làng, già trẻ lớn bé, ai cũng háo hức chờ đợi đến lượt mình nhìn thấy sự thật.

Quốc tách khỏi biển người, đi dạo một mình trên con đường làng nắng gắt. Đến khi thấm mệt, hắn nằm xuống dưới bóng một cây vả, ngắm những chùm quả vả còn xanh cứng trên thân gỗ. Ánh nắng lóa lên qua tán cây, bị chặn lại trên những chùm vả dày. Quốc rơi vào giấc ngủ.

Quá trưa, hắn tỉnh dậy. Một con ve lớn đang đậu trên mặt hắn giật mình rè rè bay đi. Hắn lững thững dạo trở về làng, cố gắng nhớ lại cảm giác ban sáng đã quên hết sau giấc ngủ trưa. Hắn vẫn nhớ việc vớt lên sự thật, nhớ cảnh dân làng đã mừng rỡ quây lấy vật kì diệu đó, nhưng cảm xúc vui vẻ đã trốn hắn đi mất, để lại tâm trí rỗng không.

Quốc cũng ít khi cười.

Về tới làng, hắn ngạc nhiên cảm thấy một bầu không khí u ám tràn ngập. Sự thật nằm đó trên chiếc nắp giếng, vẫn lấp lánh rực rỡ, nhưng trơ trọi một mình. Tất cả dân làng quay nhìn hắn bằng những khuôn mặt bức bí quạu quọ mà hắn chưa thấy bao giờ. Họ quây lấy hắn hệt như quây lấy sự thật ban sáng, đổ xuống đầu hắn những lời rủa xả nặng nề, kèm cả những rổ thức ăn thừa buổi trưa.

Tất cả họ đều bị khối nước ấy hấp dẫn, họ thèm khát nhìn vào nó. Nhưng nhìn rồi, họ bỗng nhận ra họ không thích sự thật.

Không thích một chút nào.

Quốc ôm đầu luồn qua những tay chân không ngừng cào cấu, hắn chộp lấy sự thật và chạy biến vào rừng, đuổi theo sau là những tiếng la ó không dứt.

Dưới những tán lá cây rậm rạp, Quốc hì hục đào một cái lỗ để chôn vùi sự thật. Đào cho đến khi hai bàn tay rướm máu, nỗi đau vẫn không khiến hắn bớt ngạc nhiên với thái độ của dân làng. Hắn run run nâng sự thật trong lòng bàn tay, định đặt xuống cái lỗ, thì giật nảy mình bởi một tiếng nói lanh lảnh.

”Nếu làm thế, anh sẽ giết chết sự thật. ”

Quốc quay ngoắt lại theo bản năng, đằng sau hắn là một cô gái, gương mặt đỏ bừng do chạy nhiều, trán lấm tấm mồ hôi.

”Nga? ” Quốc thốt lên. Nhưng khi nhìn kĩ cô gái một lần nữa, hắn bỗng cảm thấy như có gì đó sai lầm.

”Phải Nga không? ” Hắn ngập ngừng hỏi lại.

Cô gái mỉm cười không trả lời. Là Nga, người Quốc yêu mến từ những ngày tháng đẹp đẽ nhất của tuổi thơ. Đến năm mười hai, nàng lên thành phố. Kể từ đó chỉ thỉnh thoảng hắn mới gặp nàng, khi nàng trở về thăm quê. Quốc không bao giờ nói đến tình cảm ấy, bởi sau khi lên thành phố, Nga có bạn trai. Quốc trông thấy anh ta mỗi dịp Nga trở về, anh ta tên gì nhỉ, hắn không tài nào nhớ ra, thậm chí cả mặt mũi người đàn ông đó, hắn cũng không gợi lại được.

Bây giờ Nga thình lình đứng đây trước mặt hắn. Là Nga, mà hình như không phải Nga. Ánh mắt nàng nhìn hắn bây giờ rất khác, không còn lấp lánh ngây thơ mà đằm lại như nước biển sâu. Ánh mắt của người đàn bà trưởng thành lặng như khối nước dưới đáy vực, nhưng mỗi khi trỗi mình thì đều là sóng to.

”Em về làng khi nào vậy? ” Hắn run run hỏi.

”Sáng nay. ” Nga trả lời, nàng ngồi xuống cạnh hắn, tóc bết lại, tỏa ra một mùi hương nhẹ.

”Còn anh ta? ” Quốc ngó nghiêng tìm kiếm, hắn không nhớ được có lúc nào Nga xuất hiện mà không kè kè với người đàn ông đó.

”Anh Đoàn à? ” Nga nhíu mày, nàng lặng thinh một chút, rồi khẽ thở dài. Quốc nhìn khuôn mặt Nga, nàng không còn vẻ mềm mại của cô bé ngày nào, khuôn mặt nàng cứng lại, khóe môi nhếch lên, hơi mím. Hắn không còn nhận ra nàng nữa.

”Em và anh ấy đã chia tay. À không, sẽ chia tay. ” Nga nói nhẹ như hơi thở.

”Như vậy là… em đã… ? ” Hắn không dám nói thành lời.

Nàng liền nhìn hắn bằng một ánh nhìn dữ dội như một ngọn gươm. Ngọn gươm xuyên vào thân hắn, nằm lại trong đó.

”Em đã nhìn vào sự thật.”

”Đừng sợ, em không ghét anh.”

Quốc bối rối, “Em đã trở thành một người khác.”

Nga mỉm cười lần đầu tiên. “Không, em vẫn là Nga, chỉ không phải Nga của ngày xưa. Thời gian làm mọi thứ đổi thay, một người có thể thay đổi dần dần trong vòng năm bảy năm và trở thành người hoàn toàn khác. Em thì làm chuyện đó trong một khoảnh khắc. Em tự tay cắt bỏ quãng thời gian năm bảy năm của đời mình.”

“Bởi vì em đã nhìn vào sự thật.” Hắn lầm bầm.

Nàng rùng mình một cái thật mạnh, như con thỏ ướt lội vào bờ gặp phải cơn gió lớn. Rồi nàng ngẩng lên, mỉm cười lần nữa, “Tin em đi, đó là một bước nhảy đẹp.”

“Vậy anh phải làm gì?” Quốc hỏi.

“Anh mang sự thật đi đi.”

“Không thể. Tất cả mọi người không thích thứ này. Họ sẽ căm ghét anh.” Quốc kêu lên.

“Không hẳn tất cả.” Nga chỉ vào mình.

“Đến bao giờ anh mới gặp được một người như em?” Hắn đảo mắt.

“Hỏi sự thật.” Nga cười khanh khách.

“Anh đã hỏi nó.”

“Anh đã nhìn vào nó?” Nga ngồi thẳng dậy.

“Đúng. Khi anh vớt nó lên sáng nay.”

“Anh đã nhìn thấy gì?”

“Anh thấy tất cả những gì anh đã quên. Anh nhớ ra ngày hôm qua người thân cuối cùng của anh đã mất. Đó là nỗi buồn của chính anh chứ không phải của làng như anh tưởng. Anh thấy mình bước đi trên một thế giới rỗng không, lơ lửng những chiếc hộp. Quá nhiều những chiếc hộp khổng lồ đủ màu sắc, mỗi chiếc to bằng cả đại dương. Toàn bộ trí nhớ của anh đã được đóng gói trong đó. Nhưng chúng quá cao, anh không thể với tới chúng.”

“Ai đã đóng gói chúng?” Nga hỏi.

“Chính anh.” Quốc thở dài, “Nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi, anh sẽ quên việc này, quên sạch.”

“Chỉ có anh mới có thể mang sự thật đi.”

Nga đứng lên, nàng giơ tay kéo hắn dậy. Phủi đi những mẩu rác thừa dính trên vai hắn, nàng xoay vai hắn và đẩy nhẹ lưng. “Đi đi..”

Quốc ngoái đầu, sự thật cặp dưới cánh tay. “Đến bao giờ..”

Nhưng bước đầu tiên của hắn bỗng như vạn dặm. Thoắt cái, Nga chỉ còn nhỏ như một cái chấm.

“Nhưng đi đâu??” Quốc hét lên.

“…”

Tiếng Nga không còn nghe được nữa.

 

End.

31/8/17

 

0
Like?
Jul
05

Title: The given colour

Author: yu chan

Rating: K

Category: Oneshot, Adventure, Fantasy, Songfic: Carnival of the Animals by Saint-Saëns

 

Tặng D., người gửi bài hát này cho mình.

 

Con bé không biết mình được sinh ra từ đâu. Một hôm nó mở mắt, chân chạm vào lớp cỏ mềm, gió luồn trong tai râm ran, một giọt sương rơi qua vòm lá đậu trên mũi. Giọt nước đó lăn xuống đọng nơi cánh môi, dậy lên mùi ngai ngái của mùa xuân, khiến nó hắt xì một cái lớn. Vừa đưa tay quẹt mũi, nó liền phát hiện mặt nó nhoe nhoét màu. Những tia màu mềm như bơ cứ mãi tràn ra từ các đầu ngón tay nó, quyện vào nhau thành bím, không ngừng hòa trộn thành các màu mới, cũng không ngừng phân hủy lẫn nhau. Màu rơi xuống đất, nảy lên như những viên châu và rơi vào dòng suối ngọt đừ. Màu biến dòng suối thành một cầu vồng lạ mắt, lấp lánh chảy về xuôi. Đến lúc đó, con bé mới nhận ra, ngoài hai bàn tay nó và dòng suối uốn quanh bìa rừng, tất thảy cảnh vật chung quanh nó đều là màu trắng.

Chiếc lá môn gần đấy trông thấy liền nghếch lên bảo, Cô gái nhỏ, tôi cũng muốn có màu. Con bé cúi xuống, khẽ chạm tay vuốt. Lá môn chuyển mình thành màu đỏ rỡ, cái nhụy nhỏ nảy lên vàng tươi. Những lá môn khác không chịu yếm thế, rào rào ngoi lên từ trong bụi, trở thành hàng nghìn mặt trời đỏ kéo dài tít tắp.

Hài lòng với kết quả, con bé nhảy chân sáo qua đồi, ngang một bụi thường xuân dại. Màu trên ngón tay nó bỗng nở bung ra như sóng xô vào ghềnh đá, khoác lên những bụi thường xuân một màu xanh mướt mịn như tơ. Một chiếc lá thường xuân bỗng lên tiếng nói, Này em bé, chị muốn một thứ gì khác cơ, khác với mọi người. Con bé ngồi xuống trên gót chân, Thế chị muốn màu gì? Chị thích màu tím nhạt, à, thêm cả xanh dương, và nếu được, ở rìa phải kéo mấy dãy hồng cam, chưa xong đâu, ở cánh này điểm một vài chấm trắng. Làm xong, con bé đứng lên, ngạc nhiên thấy những điểm màu rực rỡ đó nhấp nhánh dưới nắng to. Rồi lớp màu động đậy, tách mình ra khỏi cánh hoa đỏng đảnh. Con bướm ấy bay vụt lên trời. more…

0
Like?
Oct
05

Author: yu chan

Genre: Mystery
Rating: M
Summary: Tất cả chúng ta đều sống trong bóng tối. Mặt trời vẫn ở đó, nhưng mọi con mắt đều đang nhắm.

Từ tít tắp xa phía trên cao, một thứ ánh sáng vàng vọt leo lét, lúc ẩn lúc hiện theo chiếc thùng gỗ trôi dật dờ xuống phía tôi. Lần đầu nhìn thứ ánh sáng đó, tôi kinh hoảng tưởng như một con cá đèn đang đến, nên đã vừa khóc rống vừa phóng bạt mạng ra khỏi vách cửa đá lởm chởm. Dù giờ đã quen, tôi vẫn không thể nào cảm thấy nó kém phần kì quặc.

Đáy chiếc thùng gỗ chạm khẽ xuống nền đá, làm tan ra một lớp bụi mỏng như khói. Xung quanh không một tiếng động trừ mỗi tiếng thở của tôi càng lúc càng dồn dập và rít róng. Tôi hồi hộp đẩy nắp chiếc thùng gỗ ra, ngọn đèn vàng mờ nhạt được bọc kĩ đính trên nắp cũng trượt theo xuống sàn. Tôi đổ nửa người vào thùng gỗ, mò đến tận đáy thùng thô ráp mới chạm thấy một vật vuông vức, liền cầm lấy và lôi ra.

Một quyển sách.

Tôi hít một hơi sâu. Họ hiếm khi gửi sách.

Quyển sách bọc da cứng tối màu, mặt ngoài chẳng có gì. Tôi cầm nó nhẹ nhàng và lật giở bên trong. Những phiến giấy mỏng như tảo nhăn nhúm và cuộn xoắn vào nhau. Móng tay nhọn sắc của tôi khẩy một cái, chúng đã rời rã khỏi gáy sách như da thịt thối rữa tan ra dần của một con cá chết. Tôi dùng mu bàn tay mình nâng một phiến giấy đã bong, và tôi thấy một hình vẽ. Nó trông như thế này:

Ra là họ trông như thế… more…

0
Like?
May
22

Này em, tôi khẽ hỏi.
Và cô gái nhỏ ngước lên nhìn
Váy trắng như sữa dê
Mắt xanh như giọt sương trên chiếc lá.

Này anh, nàng hất mái tóc thu
Manh áo đã mòn, túi vai đã xước
Hỡi người lữ hành vương đầy bụi
Chặng đường nào anh đã đi qua?

Tôi đã vượt những cánh rừng lá đan dày như tơ nhện chúa
Những vực biển nước không ngưng nghỉ thét gào
Tôi đã băng nhiều ngọn núi sương giá nghìn đời không tan chảy
Những hố thẳm trắng nhởn sọ và xương.

Vậy anh ơi, nàng chỉ vào ngực mình
Trả lời giúp em, Có cái gì đằng sau cánh cửa?
Là đại dương đầy cát hay sa mạc cạn trơ
Hay đỉnh núi phun trào nước từ lòng đất.

Có cái gì đằng sau cánh cửa?
Thỏ trắng trên vườn rau diếp, bồ câu trong ổ lót rơm
Hay sói xám mắt vàng,
Quạ đen vuốt sắc?

Tôi nhìn cô gái trên đồi cỏ
Chân tay mềm như lụa
Tóc thấm sương mai
Hơi thở thơm như hoa nhài
Người con gái đã vượt qua tôi mà đi đến nơi tận cùng thế giới.

Này em, đừng mở.
Tôi chỉ là cánh nhạn vụt qua chừng đồi
Là bóng câu chớp ngang thềm cửa
Ánh sáng nơi ấy sẽ tràn trề như bơ đặc
Thân thể em sẽ tan chảy thành mật ong
Nếu em mở, tôi sẽ không cách nào dời non lấp bể
Nếu em mở, tôi sẽ không thể giữ được tay em…

Cô gái nhỏ mỉm nụ cười hàm tiếu
Gò má tơ, mịn ửng ráng hồng
Mắt xanh bỗng sâu hút như lòng nước mùa đông
Nàng đưa tay lên ngực mình, mở cửa.


22.05.2015

4
Like?