Sep
23

Ừm, muốn viết về Mật mã Tây Tạng, lại hem biết bắt đầu từ đâu, chủ yếu là do độ dày khủng của nó: 10 quyển. Những tiểu tiết, câu chữ ưa thích đa phần đã đem đi giãi bày với lũ bạn thân, còn những trích đoạn tâm đắc thì đã cẩn thận lưu lại ở một nơi khác. Vậy thì, bây giờ chỉ viết về cảm nhận tổng quát thôi vậy.

Có thể nói, đây là một trong những quyển sách hiếm hoi khiến mình thấy ngạc nhiên, bởi nó thuộc về một phần thế giới hoàn toàn khác mình, nhưng vẫn rất thực tế và luôn tồn tại. Những cánh cửa của Tây Tạng cứ liên tiếp mở ra, những nút thắt được tháo bỏ, những bí ẩn bị phơi bày. Trường đoạn nghìn năm lịch sử được tác giả khéo léo thuật lại, lồng ghép và thêm thắt, tạo nên một cuộc phiêu lưu nghẹt thở về tình tiết, đa dạng về kiến thức, sợ hãi đến bấn loạn trong các cạm bẫy và cơ quan, thế mà vẫn không thiếu những cuộc du sơn ngoạn thuỷ đẹp đẽ ngọt ngào.

Có lẽ, điều khiến mình ngạc nhiên nhất chính là lượng kiến thức khổng lồ trong Mật mã Tây Tạng. Không phải tự nhiên mà bộ sách này còn được gắn cho cái tên “sử thi Tây Tạng”. Có điều quyển sách  không chỉ bó hẹp ở mảng lịch sử văn hoá và con người Tây Tạng, mà còn mở rộng ở nhiều mặt cuộc sống như kiến thức về thực vật và động vật  học đan cài trong các cuộc phiêu lưu vào rừng Amazon, về khí hậu và địa chất trong các cuộc phiêu lưu trên núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc và hành trình vượt U Minh hà, thậm chí có đề cập đến các vấn đề sinh học như gen di truyền và các phương cách sinh tồn nơi hoang dã.

Trong số đó, mình đặc biệt ấn tượng những đoạn tả về sói và đặc tính của chúng, về trí tuệ tập thể, về sự thông hiểu và khôn ngoan, về các giả thuyết tiến hoá. Còn những đoạn tả về cơ quan, cạm bẫy và cổ độc lại mang nhiều kích thích :) Những thứ như huyết trì, Cửu cung biến, thay máu, những câu đố cổ xưa về toán học, “con đường đi không thể quay về”, khiến người ta đọc một lần là không thể quên, cứ thế mà chìm dần vào mạch truyện không dứt ra được.

Ấy mà tất cả những thứ đó vẫn chưa làm mình rung động như khi đọc đến chương: người trong hang động. Sau tất cả các giả thuyết phức tạp, những lịch sử huy hoàng, những công trình tuyệt tác và những sáng tạo tài hoa, những gì còn lại của bộ tộc Qua Ba ở những chương cuối cùng của truyện, lại là Người dưới đáy hang. Hậu duệ của lớp người chói sáng đó bây giờ chẳng khác nào người nguyên thuỷ ăn lông ở lỗ và thiểu năng trí tuệ. Và quá trình tiến hoá đã làm họ biến dị đến mức đau lòng. Chương đó khi đọc mình đã sửng sốt như bị một cái tát, mà quả vậy, cuộc đời là thế, thời gian chỉ đem lại sự lãng quên, mất mát chất chồng rồi cả mất mát cũng tan thành tro bụi, còn tồn tại thì cứ chấp nhận sống một cuộc sống huy hoàng rồi vụt tắt, có phải hơn không :)

Ngoài những kiến thức thực tế, bộ truyện còn đặc biệt ở chỗ có khá nhiều đoạn đề cập đến nhân sinh quan, thậm chí mang hơi hướm triết học. Những vấn đề đó không quá trừu tượng mà đan cài vào tình tiết truyện, thành ra rất dễ tiếp thu và chiêm nghiệm. Quan điểm của tác giả, khéo léo ở chỗ, cũng rất đa chiều. Mỗi một quan niệm đều có lập luận ủng hộ và bác bỏ, đều hùng hồn như nhau. Lựa chọn như thế nào là ở mỗi cá nhân mà thôi. Về mặt này, câu mình thích nhất là:

“Ánh sáng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng đêm mới là vĩnh hằng, nhưng chính thứ ánh sáng chỉ lóe lên trong chớp mắt ấy lại diễn sinh ra sự sống và hy vọng. Vì vậy, tuy chúng ta đều bước ra từ trong bóng đêm, nhưng vận mệnh đã định sẵn, chúng ta sẽ dùng cả đời mình để theo đuổi ánh sáng.”

Lý thuyết chán ghét loài người thì ngày xưa mình từng có, thế mà đọc những luận ngôn của Đường Thọ cũng nuốt không trôi. Quả thực, chúng ta đều sinh ra trong bóng đêm, nhưng hãy cứ dùng cả đời để theo đuổi ánh sáng. Ai có cá tính đặc thù, có tâm hồn nhạy cảm, tâm tư sâu kín, thông tuệ giỏi giang, những tố chất mà mình hay gọi là “cái lõi”, thì cứ ấp ủ dưỡng nuôi, còn bằng ai không có, thì cứ làm một bình hoa đẹp là được rồi. Một bình hoa thật ra đôi khi cũng chẳng cần phải chứa nước và hoa :)

Đọc Mật mã Tây Tạng, có cảm giác chỉ cần cứ thế mà theo đuổi tri thức, có lòng ham muốn nuốt tất cả mọi thứ vào trong, nâng cao biên độ dao động của cuộc đời mình. Mình vừa muốn bước xa hết sức, lại muốn bước sâu hết thảy. Ham muốn biết nhiều hơn, nhiều hơn nữa lúc nào cũng gặm nhấm, nó khiến một kẻ ủ ê, lười nhác như mình thỉnh thoảng buộc phải tập trung suy nghĩ, và bắt đầu sáng tạo. Và cứ thế, sống hết mình.

 

Be Sociable, Share!
2
Like?
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
4 Responses
  1. alliswell says:

    Ánh sáng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng đêm mới là vĩnh hằng
    câu này xuyên suốt tác phẩm, xuất hiện 3 lần, lần đầu khi trác mộc cường ba nói chuyện với bố, lần thứ 2 là lúc gần tiến vào tầng bình đài đầu tiên, thấy ánh sáng, lần 3 là đoạn cuối nói với đường thọ. Mình vẫn nhớ, muốn tìm lại lần 2 chính là câu bạn trích mà ko thấy. Cảm ơn bạn vì điều này
    Lần đầu tiên biết đến Mật mã tây tạng là khi mình học lớp 9 thì phải? Đọc đoạn đầu phải nói là rất cuốn, nhưng do bộ này quá dài nên mình bỏ một thời gian. Sau đó mấy tháng, mình đọc lại và quyết tâm đọc hết luôn
    Đọc truyện này mình đặc biệt thích Nhạc Dương, hài hước, thông minh,… và 1 điểm nhấn là cá 2 mang. Đoạn Nhạc Dương rơi khỏi tầng bình đài thứ 3 mình khóc như chó luôn, trong khi rất nhiều loại ngôn tình ko làm mình rớt nước mắt. Lúc đấy nghĩ Nhạc Dương chết thật, nhớ Nhạc Dương- Trương Lập dắt díu nhau thoát khỏi cõi chết, nhớ Nhạc Dương điên cuồng hô hấp nhân tạo cho Trương Lập,… cảm xúc bùng nổ luôn. Mãi sau này, biết đến 1 thứ truyện gọi là đam mỹ, mình đã từng ghép cặp này hehe, nhưng lại thôi vì Trương lập có Mã Cát rồi
    Truyện qua dài như một đời người vậy, thăng trầm đủ cả, có quá nhiều cảm xúc trong đó
    Đọc xong mình cũng ghi lại một số kiến thức trong truyện về bẫy – cơ quan, về động thực vật, về tập tục, về con người và những cái chết chú cương nhật phổ bạc, đội trưởng hồ dương, sean, quách nhật niệm thanh,…Và tưởng tượng cảnh họ đoàn tụ, Nhạc Dương, Trương Lập, Trác Mộc Cường Ba, giáo sư Phương Tân,…

    • White says:

      cảm ơn bạn đã phản hồi, bài viết này mình post trên đây cũng nhiều năm rồi đấy, vậy mà hên sao 1 câu mình trích ra lại là câu bạn cần tìm lại.
      Đọc lại bài phản hồi của bạn cũng khiến mình nhớ lại những hưng phấn ngày xưa lúc chìm đắm trong bộ truyện này. Cho đến hiện tại đây vẫn là 1 trong những bộ truyện hiếm hoi mình yêu quý qua năm tháng. Cũng có 1 bộ truyện Trung Quốc khiến mình có cảm xúc tương tự là “Tam thể”, nếu như có thời gian bạn cũng đọc bộ ấy nhé, cũng là 1 pho sử thi đồ sộ đấy. Cùng gu, mình nghĩ có thể bạn cũng thích.
      Chúc bạn một ngày tốt lành. :D

  2. Watcher says:

    Đọc những bài viết của Yu thấy trong lòng lâng lâng những cảm xúc hiếm khi trải qua. Mỗi ngày tốt lành :)

Leave a Reply