Ngày nắng cháy
Tôi bước trên con đường rực lửa.
Dưới hàng cây vàng xiên nắng lại càng vàng…
Từ xa người bạn lâu năm bước đến trước mặt tôi
Bạn giơ tay chào: Lâu rồi không gặp!
Tôi còn biết làm gì ngoài nở nụ cười miễn cưỡng
Bạn tôi tên là nỗi buồn
Xin lỗi nha, không muốn viết hoa tên bạn
Bạn hỏi: Nhà cậu ở đâu? Tớ vào thăm được không?
Tôi ngần ngừ, chỉ vào cánh cửa gần nhất, bảo nhà tớ đấy!
Cửa nâu sáng với mái ngói thấp ấp nắng trời, hanh đến mức tôi phải đưa tay che mắt
Thềm nhà đầy hoa thắm
nỗi buồn bước lên bậc tam cấp, đẩy cửa vào nhà
Thấy một người con gái ngồi trước khung tranh
Màu sơn dầu đóng vệt trên áo trắng
Bức tranh sáng quá
Cô gái đưa tay che mắt
nỗi buồn đưa tay che mắt,
Quay lại, bảo tôi: Này đừng làm thế chứ, ấy là, trốn tránh.
Tôi nhún vai.
Nhe răng cười.
Tôi còn biết làm gì giờ.
nỗi buồn bảo, bất lịch sự.
Tôi mới đưa tay kéo áo, mở tim, trả lời, này, nhà tôi đây, cửa giờ đã mở.
nỗi buồn đi vào bên trong..
Thấy một người con gái ngồi trước khung tranh
Màu sơn dầu đóng vệt trên áo trắng
Bức tranh sáng quá
Cô gái đưa tay che mắt
nỗi buồn tức, không đưa tay che mắt
Nên, mù.
Thế này thì, đi cùng một con đường, nỗi buồn sẽ không còn nhìn thấy tôi
Không còn nhìn thấy nữa
Nên, chúng ta đi qua nhau
Chẳng phải là rất tốt sao.
11/10/08
Nỉ non ^.^