Tôi ngồi trong bóng râm, trong gió, gió đi qua vai.
Khi nãy có người ngủ quên bên cạnh tôi…
Người ngủ dưới bóng râm, trong gió, gió thổi vào ngắn ngủi thoáng mộng ngày
Mẩu lá me xanh mướt rơi trên cánh mũi, nhẹ nhàng, tôi lấy nó ra…
Người dựa vào gốc cây, nắng to, khiến dãy hàng rào trắng ngăn đồng cỏ sáng lấp lánh
Tôi như nhìn thấy ảo ảnh, sau hàng rào, những kỉ niệm trong chiếc hộp bám đầy bụi, bị bắt-ngủ-quên.
.
.
Cậu đến, như từ hư vô, tôi ngẩng lên
Trông thấy nụ cười xinh dưới mái tóc dày bồng bềnh
Đầu nghiêng nghiêng và mắt nheo nheo, cậu hỏi sao ngồi một mình thế…
Tôi ngó sang, trả lời: “À, khi nãy có người ngủ quên bên cạnh tôi.
Còn cậu, đã về từ nơi nào?”
“Tớ bước ra từ hành lang trải thảm nhung chiếu ngọn đèn vàng…
Hành lang có tiếng piano nho nhỏ reo dìu dặt…
Tớ trở về từ miền phóng túng nơi biên giới…
Trở về, nên đã đến lúc cậu ra đi…”
.
.
Tôi đứng lên, trông thấy hành lang nhỏ mở ra sau lưng cậu
Bước vào hành lang nhập nhoạng sáng hòa tiếng piano
Ấm và êm dịu đến mức chỉ muốn ngồi tựa dãy tường mà ngủ
“Đi làm gì, đi làm gì em ơi…
Đừng gắng thoát ra khỏi cuộc đời trói buộc…”
Bức tượng trắng trong hốc tường cất lời ca
“Làm gì đi, làm gì đi em ơi…
Tình cảm con người nào đâu là vĩnh cữu…”
Bức tượng đen trong hốc tường lên tiếng hát
.
.
Rồi miền phóng túng nơi biên giới mở ra…
Nơi hoang tưởng người ta đang bày bán tại chợ trời
Những mảnh tim nhàu nhĩ, những mảnh tim căng nhựa sống, hay cả nguyên vẹn trái tim yêu
Để người khác mua về những mẩu tim đã từng-hoặc vẫn thuộc về người-khác
Nơi những từ ngữ khó nghe tự đáy lòng cứ thoát ra
Và những con người cứ bước đi bốn chân như thú vật
Không luật lệ, không đúng sai, vô thần, bừa bãi
Cười, mếu, than khóc, thở dài…
.
.
Nên tôi cũng quăng khỏi mình lòng bình thản, sự tự tin
Nên tôi cũng bóc khỏi thân và quá khứ, và méo mó
Đi theo phóng túng, đi theo…
Rồ ga lên trên cỗ môtô lao ra khỏi cuộc đời
Phơi bày trần trụi
Tôi đem bán tại chợ trời không-còn-gì-cả
Bán đi…
.
.
Một người đến quầy hàng dưới đất, chỉ vào, hỏi bao nhiêu
Tôi đáp: 3 đồng
Người lật lên lật xuống, thấy trống trơn, bảo hai đồng thôi.
Tôi mỉm cười: Tặng đó…
Người để xuống một đồng kẽm mẻ, gọi là.
.
.
Bán xong, tôi cầm đồng kẽm ra khỏi chợ trời
Chờ hành lang nhạc ấm quay trở lại
Đồng cỏ biên giới xanh bạt ngàn
Cây bao báp to rợp bóng tan
Bước vào bóng râm như hòa vào lòng đất
Tôi nằm
.
.
Giấc ngủ đến nhẹ nhàng
Chiếc lá bao báp rơi vào cánh mũi, có ai vừa nhẹ lấy nó ra…
……..
……..
……..
16/10/08
Nỉ non ^.^