Jul
10

Author: yu chan

Category: Romance, Slice of life

Rating: M

Summary: Mỗi lần rối trí, tôi thu mình vào vỏ ốc và trò chuyện với một biểu tượng. Còn cậu?

 

Đoàn hít thở sâu. Biển đêm nay lạnh quá, gió cứ thổi rít vào từng tấc da thịt lộ ra bên ngoài quần áo, như bồi thêm cho những cuộn xoáy trong lòng. Nga, người tình của anh, đã rút bàn tay khỏi nắm tay anh đang xiết chặt. Hơi ấm trong đó, làn hơi rất nhẹ còn vương lại từ một mối tình khắc cốt ghi tâm, tan đi nhanh như tro bụi.

 

Đã mười giờ đêm, hai mươi hai tiếng trong ngày anh cố rẫy Nga ra khỏi tâm trí mình, mỗi khắc giây đều là sự giày vò vượt ngưỡng chịu đựng. Thêm một ngày trong ba tháng từ lúc nàng quay người bước ra quán café kỉ niệm, anh bỏ thêm vào giỏ phiền não cất trong lòng. Đêm qua anh không hề chợp mắt, hạn ở lại thành phố biển này mà anh tự đặt ra cho bản thân đã hết, sáng ngày mai anh sẽ vào lại Sài Gòn, thành phố mê cung đâu đâu cũng đặc quánh khói bụi và sực mùi mồ hôi người mà lại chẳng có một ai thực sự quan tâm đến anh. Rốt cuộc, dù có lao đầu vào công việc, hay bỏ đi một nơi thật xa, anh cũng thất bại trong nỗ lực bịt lại những vết cào xé nơi tim, và để mặc nỗi đau khổ ấy cưỡi lên người mình.

 

Gió thấm vào da trong lúc anh đi dọc mép sóng liếm vào bờ. Đi trên rìa thế giới, anh tự nhủ. Rìa thế giới mong manh quá đỗi, hẫng một bước chân, là không biết mình sẽ trôi tuột về đâu. Thế mà, chỉ cần đứng lại, là tập hợp của những cuộn sóng tơi bồng và cát mềm uyển chuyển dưới chân sẽ cuốn anh dần dần, ra khơi, vào lòng biển. Nghĩ đến đó, anh sợ hãi. Nơi mà sáng nay, trong những vạt nắng rỡ ràng của bình minh, anh còn trông thấy lòng bát mênh mông của chân trời màu cam tía, bây giờ chỉ còn lại một khoảng không mịt mù, đầy những cuộn không khí ì ầm như lũ rồng đang giao thoa, chẳng đem lại gì ngoài vô định và nỗi ức chế dồn ứ. Rồi hốt nhiên, sóng có thể chồm lên, cao mười hai thước và lập lờ đôi giây khắc trong bóng tối đen kịt, ập xuống phá tan tất cả những tồn tại tưởng như hết sức hữu hình của số phận.

 

Anh thốt lui một bước, tâm trí bỗng bám lấy nụ cười rạng rỡ của Nga như bấu víu một sự cứu rỗi. Phải chi nàng có người đàn ông khác, phải chi nàng không quyết định được cho chính mình, phải chi nàng nói hẳn rằng chúng ta chia tay. Hoặc, phải chi nàng đột ngột biến mất, còn hơn là nàng vẫn ở đây, vẫn đối diện với anh hằng tuần, nhưng nàng không còn là nàng nữa. Như thể nàng bị rút cạn sinh khí, cả sự tồn tại, trí nhớ, kỉ niệm, dự định tương lai. Đắp vào cái hố rỗng không trong một con người từng là Nga yêu dấu, dần dần là một cô gái khác, hoàn toàn xa lạ, như thể đã có một cuộc hoán đổi thân xác nào đó đã xảy ra.

 

Chẳng thế, mà khi anh xiết chặt bàn tay nàng, thân xác kì lạ đó mới có thể rút bàn tay mình ra nhẹ nhàng dường ấy, như thả rơi một chiếc lông vũ, lại khiến đối phương đau đến vỡ tim. Mọi nỗ lực chỉ biến anh thành kẻ khùng điên trước mặt nàng, hoàn toàn vô hiệu.

 

Ba mươi tuổi, nhiều lúc anh nghĩ mình đã nếm trải mọi đắng cay, đủ để từ đó được quyền hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Thế mà, lại một lần nữa thứ cảm xúc mang tên tình yêu lại quét sạch những bệ đỡ tưởng như vững chãi mà anh cố công xây đắp. Anh từng tâm niệm, cuộc sống hạnh phúc phải được cân bằng, những thứ quan trọng ít nhất phải có ba, để khi mất một, cũng không phải như chiếc ghế thiếu chân, không cách gì tự đứng lên được. Vậy mà chẳng hiểu sao, “cái chân” tình yêu lại phình lên quá lớn tự lúc nào anh không hề hay biết, để rồi khi gãy mất, cơn chới với chộp lấy anh suốt ba tháng liền, xây xẩm mặt mày.

 

Anh vẫn còn nhớ những đêm không ngủ được, một mình phóng xe như điên trên những con đường lớn không một bóng người tầm quá nửa đêm. Mỗi một lần quẹo cua gấp, ánh đèn pha trước xe lại vẽ những dải sáng ngoằn ngoèo, lướt trong bóng tối đơn độc đến vô cùng. Rồi một lần, chỉ có bóng đêm và những khối nhà mờ ảo chứng kiến sự vội vã không mục đích của chiếc Wave anh điều khiển lao vụt qua, sượt ngang một gốc cây nơi lối rẽ không đèn đường. Xe anh sõng soài trên con lề rộng, còn anh xây xước chật vật đứng lên, choáng váng đến mức chẳng phân biệt được gì, ngoài mùi hương ngai ngái xộc lên từ những bông điệp vàng bị xéo nát.

 

Sau đêm đó, anh quyết định ra biển để đổi không khí, và để quên.

 

Những ngôi sao đã nháy sáng tự khi nào. Bao khuya rồi Đoàn không biết nữa, chỉ thấy từng cơn ớn lạnh bao phủ khắp người, kết quả của sự xâm thực không tránh khỏi của gió biển. Phải về thôi, Đoàn tự nhủ, ngủ một giấc để còn ra sân bay sớm. Khách sạn anh đang trú chỉ cách đây mươi phút đi bộ. Anh quay lưng khỏi biển, đi bộ theo mấy bậc đá trên cát dẫn lên con đê. Giờ này chỉ có mỗi một hàng nước nhỏ vẫn còn mở cửa. Người ta đắp gạch đỏ, giờ đã nhạt phai, làm nền tạm chung quanh mái hàng lợp lá. Nền gạch hẳn lạnh toát. Một con chó đen trũi nằm ép người xuống gạch, lim dim. Người đàn bà ăn vận xốc xếch đi ra đi vào, vung tay đổ một bãi nước trong chiếc ca bẩn xuống nền gạch. Bãi nước đen thui nổi bật trong ánh đèn neon treo lủng lẳng, trông cô đơn đến kì cục ở một không gian như thế này. Bỗng chốc Đoàn quên mất mình là ai. Có thứ gì đó đang vây lấy anh, thứ gì anh không thể gọi tên, nhưng nó cứ vờn chung quanh như đang sắp sẵn một cái bẫy.

 

“Anh mua gì?!” Đoàn giật mình. Người đàn bà dường như đã hỏi đến lần thứ hai, nhìn anh lớn giọng. Nước suối, anh trả lời. Bà ta đặt cái kịch chai nước lên tấm mica, lấy tiền rồi quay người bỏ vào bên trong. Có tiếng văng vẳng của chiếc máy karaoke đang chạy giai điệu, rồi liền đó tiếng người đàn bà cất lên theo. Không hay không dở. Không buồn không vui. Tiếng hát cứ vang vang trong lúc anh đứng uống một lần hết chai nước. Tự nhiên, anh chẳng cảm thấy gì nữa cả.

 

Quẳng vỏ vào thùng rác gần đó, anh tiếp tục rảo bước lên đê. Vào lúc đó, một thứ gì đó bỗng len qua khe mắt.  

 

Bên phải anh, cách độ ba trăm thước là một đống lửa trại đang còn cháy. Anh dừng lại, ngó trân trân vào ngọn lửa, lục lọi kí ức để định hình thứ cảm xúc kì lạ vừa xuất hiện ban nãy là gì. Đống lửa đó anh đã thấy từ lúc đến đây, nhưng không hề để tâm, bởi đó là của một nhóm trẻ cắm trại chừng hai chục thanh niên, cười đùa vang vọng. Trong khi Đoàn chỉ đơn giản và vô thức xa rời đám đông, tìm chỗ náu mình tự liếm láp vết thương còn rỉ máu.

 

Nhưng đống lửa lúc này khác, ở một khoảng cách xa, anh vẫn thấy cạnh đống lửa không còn bóng người, có lẽ lũ nhóc đã về ngủ, anh nghĩ thầm. Có thứ gì đó dán tia nhìn của anh vào đống lửa. Trong không gian đêm bát ngát chập choạng một thứ bóng xám nhờ nhờ của trăng non, đống lửa vàng rực, co cụm, lẻ loi bên bờ biển đầy những cuộn sóng đen bỗng trở nên đối lập và như đang nuôi dưỡng một ma lực kì ảo. Nó cháy sáng đầy thách thức, như thể xé bỏ lồng ngực mình để đối đầu với bóng đêm. Cách nào đó, những lưỡi lửa còn tít xa đã liếm tới thân thể lạnh giá như ở dưới mồ của anh, khiến anh chưa kịp nhận ra thì chân mình đã đang dần dần bước về phía nó.

 

Lửa vẫn còn cháy nhờ những thanh củi lớn reo tí tách. Đứng sát bên đống lửa, cảm nhận của Đoàn về nó có hơi khác đi. Một vùng ấm áp vàng rực lan toả khiến lòng anh đôi phần dịu lại. Đống lửa ở đó như một sự trú ẩn đặc biệt, cái hốc vô hình giữa bạt ngàn, chứa quá nhiều thứ lại như buông bỏ hết thảy. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh đống lửa, trên cát mềm, dưới một không gian lồng lộng. Và rồi khi thân thể đã dễ chịu, đã dính liền vào quả đất, đã tạm thấy chút cân bằng, tâm trí Đoàn liền bay bổng. Nó bắt và thả về những hình ảnh của Nga. Bóng nàng trên con đường nắng, cái xoay người, khuỷu tay cặp chặt vào tay anh. Giọng véo von của nàng hát khúc Rolling in the deep. Không hợp, anh phì cười. Nàng đỏ mặt, dẩu môi, em hát không hay ư? Anh cố tỏ ra nghiêm chỉnh, này em chỉ là cô bé con dịu dàng ngoan ngoãn, hát sao bằng giọng ca rỡ ràng mà trầm muộn như Adele hả. Em không phải cô bé con, nàng kêu lên. Cũng không dịu dàng ngoan ngoãn, nàng lại lẩm bẩm một mình. Anh liền xoa lưng dỗ dành nàng như vẫn thường làm. Nhưng nàng hôm nay khác, tự nhiên trầm xuống, ánh mắt xa xăm như muốn bắt lấy đuôi dải nắng. Rồi nàng nhìn anh, ánh nhìn mà anh không biết mang ý nghĩa gì, bởi chưa bao giờ anh bắt gặp ánh mắt đó, nó chan chứa một thứ cảm xúc sâu thẳm không thể gọi tên. Bỗng nàng trở lại bình thường ngay sau đó, nên anh quên bẵng đi, hay tiềm thức anh đã cố tình xoá mất. Lơ đi mọi biến chuyển nho nhỏ xung quanh xem ra là lựa chọn để sống dễ dàng, cho đến khi nó ra ngoài tầm kiểm soát. Cánh thế giới vỗ, con người dù có cố sức cũng chẳng thể nào nắm bắt. Thở dài một hơi, Đoàn lúc lắc nhẹ đầu. Mình đă nghĩ đi đâu thế này, anh lẩm bẩm, đừng nghĩ lung tung nữa, thay vào đó hãy ngắm nhìn ngọn lửa. Những lưỡi lửa liên tục biến hoá, lúc nhẹ nhàng như cô gái nhỏ tung váy trên đồng, lúc rừng rực như người đàn bà quấn lấy tình nhân, nó liếm lấy không khí, phả bên trên một làn khói thật nhẹ, và cười.

 

Cười?

 

Đoàn hơi giật mình, anh nhìn chăm chú vào thứ ảo giác đang diễn ra. Nụ cười vẫn ở đó, rất nhẹ, điềm tĩnh như có như không.

 

Đó không phải nụ cười của ngọn lửa, Đoàn chợt nhận ra, là nụ cười của một người ngồi phía bên kia đống lửa. Mới đến, hay đã ở đó tự bao giờ, anh không tài nào biết được.

 

Cậu ta vận áo sơ mi xám nhạt bỏ ra ngoài chiếc quần jean bụi màu xanh đen, đi giày kẹp. Mái tóc không chải hơi bờm lên. Khuôn mặt nhọn lún phún râu mép, nhưng cặp mắt trong veo khiến Đoàn không thể đoán chính xác tuổi người đối diện. Một cái ba lô nhiều túi cỡ nhỏ đặt bên cạnh, có lẽ là người cắm trại lúc nãy chưa về hết chăng…

 

“Tay anh bị sao vậy?” Cậu ta bỗng lên tiếng trước, nụ cười mỏng vẫn đậu trên môi.

 

“A”, Đoàn hơi giật mình, nhìn lại cườm tay mình, nơi vẫn còn một mảng vết thương đã kéo mày đen thui. “Cái này… là tôi bị té xe hôm trước…” Đoàn nói giật cục. Mình vẫn còn chưa nhìn kĩ, người đó đã quan sát thấy vết thương của mình trong cảnh tranh tối tranh sáng này, anh nghĩ.

 

“Hết đau rồi ư?” Cậu lại hỏi, rất tự nhiên.

 

“Ừ…” Đoàn ngập ngừng, nửa muốn nửa không thì cũng đã trò chuyện đôi câu. Anh nhổm lên một chút, ngồi dịch về phía người kia để nói chuyện cho lịch sự, tính ra, cũng là cách giết thời gian và cân bằng cảm xúc.

 

Đến lúc ấy, anh mới trông rõ người đó dưới ánh lửa. Có lẽ trẻ hơn anh ít tuổi, dáng người mảnh nhưng không ẻo lả, bắp tay quàng hờ quanh đầu gối trông chắc nịch. Cổ cao sau lớp áo, tư thế hơi cuối về phía trước lộ chiếc gáy thẳng, phảng phất nét quý phái bị ẩn giấu. Cậu ta đang chú mục vào ngọn lửa, nụ cười đã thu về, còn đôi mắt phản chiếu những thoáng lửa vàng rực.    

Sau lưng cậu ta là một đống cành khô nhỏ, chắc là mới kiếm về để giữ lửa. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là người cậu ướt một lớp nước như vừa tắm biển lên, cả quần cả áo đều ướt và dính bết vào da.

 

Thật quái lạ, Đoàn nghĩ, thế nhưng người ngồi đấy lại không toát lên một vẻ gì đáng sợ, khiến nỗi lo lắng của anh chưa hình thành đã bay đi. 

 

“Anh tên gì vậy?” Cậu ta vừa bỏ mấy cành khô vào ngọn lửa, vừa nói mà không nhìn sang.

 

“Tôi à? Đoàn. Còn cậu?”

 

“Xanh.”

 

“Xanh?”

 

“Ừ. Xanh.”

 

Đó có phải là nickname không? Đoàn lẩm bẩm. Đêm nay quả thật có gì đó kì quái, ngồi bên một đống lửa cạnh bãi biển khuya khoắt không tên, với một anh chàng kì lạ có cái tên lạ kì. Được thôi, nếu đây là một giấc mơ, thì cứ trôi cho đến khi tỉnh lại.

 

“Có thuốc lá không?” Xanh lục lọi một lúc trong balo, rồi bất thần quay lại hỏi Đoàn.

 

“Không…” Đoàn bảo, hơi bối rối. “Tôi dị ứng thuốc lá.”

 

“Thế à.” Xanh đáp, giọng vẫn thản nhiên. Cậu ta đặt lại balo ra sau lưng, bỗng lại hỏi, “Nãy tôi trông thấy anh đang suy nghĩ gì đó rất kĩ lưỡng, tôi có làm phiền gì anh không?”

 

“Không có,” Đoàn bật cười, “lúc nãy chỉ đang nghĩ đến mấy thứ vu vơ thôi mà”

 

“Vu vơ? Vu vơ mà có thể khiến nét mặt thay đổi nhiều đến thế trong một khoảnh khắc ư?”

 

“Thay đổi như thế nào cơ?” Đoàn cười nhẹ, tò mò khi bỗng có người khác đột nhiên nói về mình.

 

“Lúc thì trông mơ màng hạnh phúc, liền sau đó lại căng thẳng nhíu mày như cân nhắc đắn đo, rồi lại bần thần ngơ ngác như cô bé con sững nhìn con sẻ bay vụt khỏi lòng bàn tay…”

 

Đoàn nhướng hai mày, liền đó chưa thể đối đáp lại ngay. Không chỉ vì cậu ta nói đúng, hay vì biết cậu ta có ý đùa giễu mình, mà còn là ở cách cậu nói chuyện. Âm thanh cậu phát ra có cảm giác êm tai và dễ chịu như bọt sóng tràn qua mặt bàn chân đã mỏi mệt, chính là thứ cảm xúc vô hình lôi kéo anh vào cuộc nói chuyện với một người không quen biết. Có một cuộc nói chuyện sâu sắc về bất cứ đề tài gì, để ngẫm về bản thân và nghiệm lại mọi thứ, là việc anh đã quên từ lâu, đến mức chính anh cũng như quên mất đi mình đã từng và đang là một con người như thế nào. Thế nên, việc một người lạ mặt nói về anh, theo một lối rất tự nhiên, lại khiến anh như cởi bỏ tấm áo khoác lạnh lùng.

 

“Ừ”, Anh thở dài, “là về người bạn gái đã bỏ tôi, con sẻ đó đã bay đi mất rồi.”

 

“Thế à,” Xanh đáp lại, giọng nhàn nhạt không thay đổi, “không nghĩ con sẻ một ngày lại có thể bay vụt đi khuất tầm mắt như thế đúng không?” Cậu còn cười nhẹ.

 

“Ừ…” Đoàn cũng cười, hơi bối rối, nhưng không khó chịu. Anh không chờ đợi một sự đồng tình nào từ người đối diện, một mình anh gặm nhấm nỗi đau đó là quá đủ rồi. “Thực ra, cô ấy không bay vụt đi đâu. Vẫn ở đó, nhưng người không còn là người của ngày xưa nữa…”

 

Xanh im lặng. Cậu thở rất nhẹ, rồi ngả ra sau và nằm lên cát.

 

Đoàn cũng làm theo. Bầu trời trước mặt anh bị màn đêm làm cho quánh lại. Những ngôi sao vẫn nhấp nháy, nhưng anh không thể xác định nó đang ở gần hay xa. Bóng đêm cũng có thể khiến người ta loà mắt. Mọi cảm giác về không gian liền thay đổi, anh như bị cuốn vào một vùng vô định không có tương lai, chỉ có cuộc trò chuyện với Xanh giúp anh kết nối được với hiện tại cũng rối bời. Anh nhắm mắt lại.

 

“Kể cho tôi nghe về cô ấy đi.” Xanh bảo, đôi phần quan tâm. Đoàn cảm nhận được giọng nói êm như lụa luồn qua tai mình như một vật thể sống. Ý nghĩa câu nói dường như không còn ấn tượng, cái anh đang nhấm nháp là chất giọng vô hình đang luồn đi như con lươn biển bơi trên lớp trầm tích. Lời nói ra không tan đi mất, ngược lại như có một sức hút khôn cưỡng. 

 

“Đó là một cô gái nhỏ…” Đoàn ngần ngừ, nhưng rồi anh bỗng có một khao khát mãnh liệt phải trải lòng mình. “Chúng tôi gần đây cùng học một lớp dài hạn ban đêm, nên cứ gặp nhau suốt. Nàng xinh xắn và hay mặc váy xoè, váy của nàng luôn in những bông hoa lớn dịu dàng. Tôi thích cách nàng duyên dáng ngồi trong quán cafe nhỏ, tay khẽ đặt lên quyển sách trên đùi, tóc rơi trên vai. Hơi thở nàng nhẹ nhàng thơm mùi sô cô la. Nàng thích sô cô la, à, còn thích cắm những đoá cúc vào lọ thuỷ tinh xanh, thích cả những con cún xù lông. Một cô gái dễ thương đúng nghĩa…”

 

“Nàng có thích biển không?”

 

“Biển ư, tôi không biết.” Đoàn nhắm nhẹ mắt, liên tưởng đến Nga. “Nàng chưa bao giờ nói thế, nhưng tôi nghĩ hẳn là nàng thích… Nàng ưa mơ mộng mà.”

 

“Một cô gái mờ ảo như tranh.” Xanh co một chân lên, nét mặt dường như trầm lại.

 

“Như tranh ư?” Đoàn ghé mắt nhìn sang. “Không đâu, cô ấy là một người yêu hoàn hảo, và có thực!”

 

“Thế còn nàng bây giờ thì sao?”

 

“Đã quên tôi rồi…” Đoàn mím môi. Những kí ức gần hơn của Nga ùa về, đâm vào tim anh đau nhói. Ánh mắt nàng lạnh và có phần vô cảm, khuôn mặt nàng cứng lại, làn môi êm đềm giờ lúc nào trông cũng hơi mím. “Và quên cả chính mình nữa. Nàng bây giờ chỉ mặc áo phông, quần jeans bụi. Thậm chí còn highlight tóc đỏ vàng, điều trước đây nàng lên án. Một lần tôi bắt gặp nàng ngồi ở công viên gần trường đại học, hút thuốc cạnh những người bạn mới, ăn mặc kì cục. Nàng nhìn tôi xa lạ, nàng không thể nhớ được tên tôi, không nhớ được bất kì kỉ niệm nào của ngày xưa. Chỉ có một lần, gần như hạ cố, nàng ngồi quán cafe xưa cũ quen thuộc của chúng tôi, lẳng lặng và chịu đựng tôi trút hết nỗi lòng mình. Đó là cơ hội cuối cùng của tôi. Kết quả là vô vọng.”

 

“Đến thế ư?”

 

“Chỉ trong một đêm.” Đoàn nặng nề nói. “Thế giới đảo lộn trong một đêm.”

 

“Trước đó đã xảy ra chuyện gì à?”

 

“Chẳng có gì cả. Hôm trước nữa, chúng tôi đi chơi, nàng trông vẫn bình thường. Chỉ là… hôm đó…” Đoàn đột nhiên nhớ lại ánh mắt lạ lùng của Nga. Ánh mắt anh chưa từng biết tới. “… nàng phản đối bản thân mình…” Một thứ gì đó len vào óc anh, cái chạm nhẹ như của một sợi tơ, lại cuốn rối hết một vùng kí ức.

 

“Nàng đã phản đối bản thân mình.” Anh mở mắt, ngạc nhiên vì chính câu mình nói.

 

“Người con gái đó chỉ là muốn bước ra khỏi bức tranh mà thôi…” Giọng Xanh nhẹ như gió thoảng, lại vươn cao hơn tiếng sóng biển rì rầm.

 

Đoàn đưa tay vuốt mặt. “Ý anh là, chính cô ấy muốn đổi thay, chứ không hề có sự mất trí nào cả ư?”

 

Xanh chép miệng, “Con người ta thay đổi là chuyện bình thường đúng không?”

 

“Đúng. Nhưng vì sao phải thế!” Giọng Đoàn đã nhuốm chút giận dữ. “Cực đoan đến mức khiến tôi phải lao đao. Vì sao không nói thẳng ra cho tôi biết, không phải sẽ khiến cuộc sống đỡ phức tạp hơn ư?”

 

“Có lẽ cô ấy cũng không muốn thế.” Xanh nhẹ nhàng bảo. “Người ta có thể thay đổi dần dần trong vòng năm bảy năm, và trở thành một người hoàn toàn khác, cô ấy thì làm chuyện đó trong một đêm. Cô ấy chỉ tự tay cắt bỏ quãng thời gian năm bảy năm đó. Dòng thời gian vẫn trôi, chỉ là cô ấy đã trôi trong một dòng sông khác. Cô ấy không mất trí, mà bỏ lại quá khứ của mình. Tiếc nỗi, quá khứ cô ấy bỏ lại… có anh.” Xanh nói nhỏ dần, nhưng Đoàn vẫn nghe thấy.

 

Nước mắt bỗng ướt đầm má. Đoàn giật mình, vội lấy ống tay áo chùi. Xanh không quay lại.

 

“Chúng tôi quen nhau đã sáu năm…” Đoàn lẩm bẩm, cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường, nhưng nỗi nghẹn ngào dâng lên trong tim thì không sao khoả lấp được. “Làm sao có thể nói quên là quên được…”

 

.

.

.

 

“Anh là ai?” Nga hỏi. Đó là ngày đầu tiên. Nàng ngồi trên băng ghế đá, tóc búi viên sau đầu, điếu Capri kẹp giữa những móng tay sơn đỏ. Anh nín lặng, không thốt nổi câu nào.

 

“Anh đừng đi theo tôi như đồ hâm.” Giọng Nga đầy đề phòng, lúc ở trong phòng lấy nước của trường. Lần này anh cũng nín lặng, nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào cặp chân nàng lộ ra dưới lớp quần short tua rua, cơn ghen tức gào thét muốn xổ lồng. Người yêu bé nhỏ của anh, đâu rồi cô gái dịu dàng váy bồng tha thướt.

 

“Anh Đoàn. Nói chuyện với anh khiến tôi như người có vấn đề thần kinh, nhưng tôi không hề cảm thấy thế. Anh mới là người có vấn đề đấy.” Giọng Nga nửa đùa nửa thật, khi anh đứng với nàng dưới bãi đỗ xe. Một cô gái mạnh mẽ, không phải quá năng động và liến thoắng, nhưng đủ để chăm sóc cho bản thân, đủ để muốn hay không thể hiện cá tính của mình.

 

Và buổi chiều muộn cuối cùng, nàng đã kiên nhẫn ngồi nghe anh nói hơn một tiếng, nghe anh kể về nàng của ngày trước, tính tình, cách ăn mặc, ước mơ và hạnh phúc. Cuối cùng, anh chỉ đọc thấy trong mắt nàng một sự mệt mỏi xen lẫn thương hại. Nàng không nói một lời nào, trừ một tiếng thở dài khẽ như tiếng muỗi. Nhạc trong quán dè dặt một bài hát tiếng Hoa của Yao Si Ting, giọng ca sĩ êm như rót mật, nhưng nó chỉ cào xé tim anh trong lúc nàng để tiền cafe lên bàn, đứng lên và rút tay khỏi bàn tay anh đang nắm chặt, quay người bước ra khỏi quán, đi xuyên qua màn mưa phùn.

 

.

.

.

 

“Cô ấy không quên bất kì ai, trừ anh, điều ấy đủ chứng tỏ anh là một phần không thể thiếu trong quá khứ mà cô ấy muốn rời bỏ, đúng không?”

 

Đoàn mở mắt, mắt đã ráo khô, không biết họ đã im lặng trong bao lâu. Anh nghe giọng Xanh đang nói, nhưng không hiểu từ ngữ, những gì đọng lại chỉ là một thứ tiếng trong vắt lửng lơ quanh những tia lửa thỉnh thoảng bắn ra tanh tách như pháo hoa của trẻ em.

 

 

Có thể Xanh đã đoán đúng, có thể anh đã cũ mòn đến mức nàng buộc phải bỏ anh lại trong quá khứ của mình.

 

“Mà vì sao chứ? Nếu cô ấy đã biến thành người hoàn toàn khác, thì anh còn bận tâm đến làm gì, có còn là người anh yêu nữa đâu…”

 

Đó chính là điều Đoàn vẫn tự hỏi mà không sao trả lời được. Vì anh vẫn yêu Nga say đắm, hay chỉ vì anh quá hụt hẫng khi bị bỏ rơi. Nga trở thành như thế, rốt cuộc có đạt được điều nàng ước muốn hay không, hay sẽ mãi mãi đi tìm dòng sông của mình. Hoặc là, chỉ như thế, đã đủ để nàng đổi mới từ trong sâu xa. Bây giờ anh không có cách nào trả lời câu hỏi đó.

 

Nhưng mà, Xanh là ai mà lại có những suy nghĩ như thế, cậu đến từ đâu, bao nhiêu tuổi. Như thể cậu ta quen biết Nga, Nga của hôm nay, chứ không phải Nga anh từng quen. Như thể Nga đã ngồi đây đêm qua bên ngọn lửa này và kể cho cậu về cuộc đời mình. Kể cả trang mới nhất của cuộc đời nàng mà anh không bao giờ biết.

 

“Cậu là ai?” Đoàn thốt lên hỏi. Cậu có phải là Nga không? Xém tí nữa anh bật thốt lên câu nói đó.

 

“Tôi, trong cuộc đời anh, chỉ là một biểu tượng.” Xanh vẫn đăm đăm nhìn bầu trời đêm, khuôn mặt cậu sáng và rõ nét dưới ánh lửa.

 

“Biểu tượng?” Đoàn ngẩn người. Nhưng Xanh không nói gì thêm.

 

“Cậu đã gặp ai có sự thay đổi kì quặc như bạn tôi chưa?” Đoàn loay hoay hỏi.

 

Họ nhìn nhau, ánh mắt anh tìm kiếm, nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì trên khuôn mặt điềm tĩnh đến hoàn hảo đó, khuôn mặt như bức tượng David.

 

Rồi Xanh trả lời, “Có chứ, tôi có một người bạn. Cô ấy thay đổi xoành xoạch đến mức cả ngọn lửa này có múa hết năng lượng bên trong cũng không nhanh bằng.” Cậu cười, nụ cười pha chút buồn bã lẫn phó mặc.

 

“Rồi cậu làm thế nào?”

 

“Tôi chỉ để cô ấy như thế mà thôi. Chúng tôi là bạn nên cũng không có gì phức tạp. Vả lại tôi thường biết trước những thay đổi đó.”

 

Xanh ngồi dậy châm thêm củi, rồi cứ ngồi đó rất gần ngọn lửa, áo vẫn đẫm nước chưa khô. Lưỡi lửa vờn dậy liếm đến ống quần jeans của cậu, như muốn biến cậu thành ngọn đuốc sống.

 

Đoàn chỏi dậy, vươn tay kéo Xanh dịch về phía sau, khiến cậu ta hơi giật mình. Cánh tay cậu ướt và trơn. Trọng lượng của cậu dường như vô thực, nhẹ hơn Đoàn tưởng, và ánh mắt cậu lúc đó ánh lên một sắc xanh lạnh lẽo như kim loại. Xảy ra chỉ trong thoáng chốc.

 

Cậu nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn.” Nhưng không nằm nữa, cậu lại ngồi yên lặng nhìn đống lửa như lúc đầu.

 

Đầu óc Đoàn rối bời, như thể tất cả những con người này, kể cả Nga, mới là thực, còn anh quá chừng vô lý và lạc lõng giữa tất cả. Nga của anh, lẽ nào nàng có quá nhiều thứ ẩn giấu trong tâm hồn mong manh ấy mà anh không cách nào chạm đến được. Lẽ nào cô gái xinh xắn ấy lại cô đơn đến vậy. Lẽ nào nàng đã khóc trong đêm và bỏ anh đang say ngủ, bước lên bờ và đứng trên cỏ lạnh, nhìn ấm trà chứa anh cứ trôi đi đến khi khuất tầm mắt…

 

 

 

<I>Những quả bóng nước bay lơ lửng và phản chiếu bầu trời xanh ngào ngạt. Cỏ non trên đồi cũng mướt xanh. Là ai đã thổi những quả bóng xà phòng to đến thế? Những quả bóng cứ to ra mãi, bao bọc mọi thứ bên trong lớp màng mỏng trong suốt như hạt sương…

 

Anh thấy mình ngồi trong quán café lần cuối, đối diện là Nga. Đốm lửa đỏ trên điếu thuốc hút dở sắp tan mất. Góc nghiêng khuôn mặt nàng trông thật lạ, có đường nét hơn chứ không bầu mượt như xưa. Anh bỗng để ý từng chi tiết trên gương mặt nàng, đuôi mắt nheo, cánh mũi tròn xinh, nốt ruồi quen thuộc gần chân tóc. Cánh tay trần buông hờ hững, bàn tay nằm trong lòng bàn tay anh như không có sức sống, các đầu ngón đã đỏ lên do bị nắm lâu. Nàng trông mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại rõ ràng. Cặp môi hơi mím lại, nhưng không phải đang cố nén điều gì, chỉ là tự nhiên nên thế mà thôi. Lần đó anh không nhớ đã để ý đến những chi tiết này, vì sao lúc này lại hiện lên rõ mồn một như thật, cảm giác mãnh liệt như thể anh đang bị thôi miên. Cô gái ấy không phải là Nga anh từng quen, điều đó thật rõ ràng, nhưng trông vẫn thực, thậm chí còn tồn tại đậm nét hơn xưa… </I>

 

 

Cuối cùng thì, chúng ta vẫn vùng vẫy giữa cõi đời, dẫu cho dễ nhận nỗi đau đến thế nào đi nữa. Giữa mê lộ dường như có một con đường đã vẽ ra trong não anh. Bởi Xanh. Đi tiếp hay không còn tuỳ anh quyết định.

 

Đoàn mở choàng mắt, như thể anh vừa chập chờn một giấc. Anh nhìn sang bên cạnh, Xanh vẫn ngồi đó, bên ngọn lửa nhỏ sắp tàn lụi, như thể đó là công việc cậu phải làm vậy. Những đường viền thân thể cậu như tan hoà vào không gian, nửa phần vô thực.

 

Hừng đông sắp đến. Đoàn có thể cảm thấy sắc cam thẫm của bầu trời đằng xa. Anh tưởng toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ như một giấc mộng lửa chập chờn. Ánh sáng từ chân trời đó làm tươi mới cả người anh. Phải rồi, đi tiếp hay không còn tuỳ mình quyết định, anh lẩm bẩm.

 

Đã ở đây cả đêm. Đoàn chợt giật mình. Sáu rưỡi anh có chuyến bay. Thế là Đoàn lật đật đứng lên. Đã đến lúc bỏ những quanh quẩn sau lưng, và trở về.

 

Nhìn Đoàn xốc lại quần áo, Xanh mỉm cười. Nụ cười nhẹ như khói.

 

“Cảm ơn cậu về tất cả.” Đoàn nghiêm túc nói, thật từ tốn, trước khi khẽ giơ tay chào và quay người bước nhanh về hướng đường nhựa.

 

Xanh chỉ so vai.

 

.

.

.

 

Mặt trời đã nhú lên một mảng, muôn hồng nghìn tía cứ lan toả sang bóng đêm xanh sẫm chung quanh, đẹp đến vô chừng. Không khí bắt đầu có mùi tươi mới và dễ chịu. Đám lá non như trỗi dậy. Xanh cứ ngồi đó và ngắm nhìn mặt trời thả bàn chân của mình khỏi tấm chăn êm ái, và khi ngồi dậy, sẽ khiến thế giới hát ca.

 

“Cậu làm gì vậy?” Một giọng nói cất lên sau lưng, khoẻ khoắn, trong vắt, và mang ý cười.

 

Xanh đứng lên, phủi phủi quần. Cậu đứng đó thinh lặng một lúc, cạnh đống tàn tro. Những tia sáng rỡ ràng dần men trên những con đường vô hình mà phủ sáng cậu.

 

Đỏ vẫn đứng sau lưng cậu, không nói gì thêm. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng tinh vừa đến gối, làn da rám nắng như vừa ở Hawaii. Mái tóc cô xù bấm như một con sư tử con.

 

Xanh quay lại nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, “Cô gái mũi tẹt, từ đâu về đấy?”

 

“Châu Phi!” Đỏ chun mũi. “Lũ báo vàng rực trong cái nóng kinh người”, rồi thè lưỡi.

 

Xanh phì cười. Cậu khoác balo lên vai, bước ngang qua cô. Cô liền lẽo đẽo theo sau, chân trần tíu tít cứ phải nhón lên để nói chuyện với cậu. “Nãy tôi hỏi cậu làm gì ở đây, không trả lời à?!”

 

Xanh mò túi quần, “Đợi một lát, tôi lên hẻm nhựa mua mấy điếu thuốc đã. Trời hửng chắc hàng quán cũng đang mở cửa rồi.”

 

“Này!” Đỏ dừng lại, cô gọi với. “Để ướt nhẹp thế kia mà đi à?” Cô nhảy hai bước đến sau lưng cậu, kéo áo khiến cậu quay lại, và nhanh như con sáo nhón lên hôn vào má cậu. Nụ hôn phớt nhẹ đến mức làn môi chỉ chạm đến lớp lông tơ.

 

Tức thì, Xanh khô ráo như vừa lau sấy kĩ. Cậu nở nụ cười tinh quái. “Chờ đấy, tôi mua thuốc về rồi cô châm lửa cho tôi nhé!”

 

Đỏ đứng đó, tấm áo trong vắt và khẽ tung bay trước biển, tinh khôi như bình minh đầu tiên.

 

 

 

~ Yu ~

17.04.12

 

 

 

Be Sociable, Share!
0
Like?
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
4 Responses
  1. Nan says:

    truyện theo 1 phong cách khác, thực hơn rất nhiều. ko phải thế giới trong mơ kỳ lạ. đó là lúc đọc đoạn đầu về nỗi buồn của Đoàn :) thấy gần gũi. Xanh xuất hiện đúng là cao trào, thú vị, vui vẻ (chắc do sự tươi trẻ, sắc sảo và “ướt át” của a :D) .Thích Nga lắm, cô đủ mạnh mẽ và lạnh lùng để lột xác. Để lại Đoàn vụn vỡ sau lưng, có lẽ cô đã thấy hừng đông ở phía xa.

    • Yu chan says:

      thích comment của Ngô ^^ lần trước cũng có comment cho chị, mà ko sâu sắc bằng lần này ^^

      mừng là mình đã ko còn quá chú trọng về những thứ mơ mộng huyền ảo quá mức nữa, nhưng đó vẫn là quá khứ đẹp mê hồn ^^

  2. Yu chan says:

    repost lại comment của “Thông” <3 <3 <3

    “Có một thứ gì đó huyền diệu ở câu chuyện này, làm tôi giận mình vì đã đọc lướt lướt để đến đoạn kết – ôi cái bệnh đọc đầu đã ngó kết. Thật ra là tại phần mở đầu câu chuyện trông cho tôi nhiều hứng thú lắm, nhưng khi Xanh xuất hiện, thì tôi thấy thinh thích. Họ nói chuyện như kịch, nhưng không sượng tai, thấy cũng hay.

    Tôi sẽ đọc lại, kĩ càng, vào một hôm khác, rồi viết những cảm nhận hoàn chỉnh hơn nhé. Xin lỗi bạn tác giả TT.TT”

  3. Yu chan says:

    note vào đây, giữ làm kỉ niệm ^^

    Kal Kally:

    ĐÁNH GIÁ:

    Phong cách: 7

    Trình bày: 9

    Sự sáng tạo và mới mẻ: 7

    Độ thưởng thức: 7

    Đánh giá chung: 7

    ĐIỂM TB: 7.4

    Nhận Xét:
    Vì đây là truyện ngắn, có lẽ nếu bạn tìm cách thể hiện đoạn vào đầu một cách ấn tượng hơn thì truyện của bạn sẽ hay hơn nhiều. Đoạn đầu giống như một tấm rào chắn chắn người đọc tới truyện của bạn vậy. Từng khối text, từng khối text dày đặc đập vào mắt người đọc sẽ tạo cảm giác ngần ngại khi đọc, nhất là khi người đọc chưa quen thuộc với nhân vật và tình tiết của bạn. Hơn nữa, viết như vậy khiến mình có cảm giác như mình bị buộc ép phải tiếp thu một lượng lớn tính cách nhân vật vậy. Cách viết dày chữ này, nếu đặt ở đầu truyện ngắn và không có một phong cách viết giàu tính nhạc điệu bổ trợ thì đọc sẽ khá mệt mỏi.

    Từ khổ sau, khi Xanh xuất hiện thì truyện thú vị hơn hẳn.

    Đoạn hội thoại của bạn hơi không ổn, có vẻ gì đấy kịch, như thể cách nhân vật cố gắng nói một cách triết lý vậy. “… và hay mặc váy xoè, váy của nàng luôn in những bông hoa lớn dịu dàng…” Khi kể về một người, người bình thường sẽ kể cặn kẽ cả váy được mặc sao?
    Ngược lại, nếu đoạn này bạn đưa xuống dưới, ở gần đoạn đổi sang “áo phông, quần jeans” thì lại hợp lý, sẽ bớt khiến hội thoại có vẻ gượng gạo hơn.

    Về màu xanh, ngoại trừ “Xanh” ra, thì mình không thấy “xanh” ở đâu cả. Ngược lại, mình thấy toàn màu đỏ.

    Kaito

    Đánh giá chung: 6.5/ 10

    Câu truyện cuốn hút, có mạch dẫn xuyên suốt, có khung cảnh rõ ràng, Nửa đầu của truyện người đọc có thể cảm nhận được nhân vật của bạn một cách rõ ràng và chân thực. Đặc biệt, bạn khắc họa rất tốt dòng duy nghĩ của nhân vật trong thời điểm này, một kẻ si tình lạc lõng, đau thương đến gần như mất cảm giác với cuộc sống. Tuy nhiên, khi mạch truyện chuyển hướng bắt đầu dẫn về quá khứ của nhân vật thì dòng chảy cảm xúc cuồn cuộn bị gãy gập lại. Trong khi ở phần mở người đọc cảm thấy Nga là một nhân tố quan trọng trong câu truyện thì ở phần sau vai trò của cô gái dường như biến mất. Thay vì là một ẩn số đạo diễn mọi cảm xúc của nhân vật chính trong phần đầu, Nga đã chỉ còn là một lý do để Đoàn và Xanh tương tác với nhau trong phần sau. Nếu đây là dụng ý của bạn thì tôi chưa thấy được tác dụng của việc này mà ngược lại còn cảm thấy tiếc cho một cơ hội đưa câu truyện lên cao trào bị bỏ lỡ, nhất là khi bạn giải thích lý do Nga trở nên xa lạ với Đoàn. Bạn vội vã đưa một nhân vật mới vào và quá tập trung kiến tạo một mối liên hệ đặc biệt giữa họ, khiến liên hệ cảm xúc giữa người đọc và nhân vật chính bị loạn. Tôi thích Xanh của bạn. Thật tiếc một nhân vật thú vị như thế không có nhiều đất diễn hơn. Nếu đây là phần mở đầu của một câu truyện dài kỳ tôi nghĩ nó hợp lý, nhưng, nếu là truyện ngắn thì tôi thấy còn khiên cưỡng. Nếu có thể, lần sau bạn hãy thử viết những truyện có tuyến nhân vật ít hơn và đưa ra nội dung cụ thể trước khi viết xem sao. Bạn có cách hành văn hấp dẫn, câu chữ sắc sảo, khai thác tâm lý nhân vật chắc chắn nhưng ý đồ truyện lại thiếu đầu tư. Có lẽ bạn hơi cầu toàn trong cách thể hiện và cố gắng làm quá nhiều thứ một lúc. Nếu bạn khắc phục được điểm này và kiên nhẫn hơn để flesh out câu truyện thì bạn sẽ tạo được ấn tượng lớn hơn nữa.

    Chi tiết theo thang điểm:

    Phong cách: 7/ 10

    Phong cách viết tốt, chắc chắn, có dấu ấn riêng mà không rườm rà. Hình ảnh, bối cảnh cũng như tâm trạng được khắc họa rõ ràng với một cách nhìn độc đáo. Tuy nhiên phong độ không ổn định

    Trình bày: 8/10

    Không ảnh hưởng tới độ thưởng thức của người đọc

    Sự sáng tạo và mới mẻ : 5/ 10

    Sáng tạo trong cách thể hiện Xanh là một biểu tượng sống. Tuy nhiên, nội dung câu truyện chưa có đột phá.

    Độ thưởng thức: 6/10

    Hình ảnh và cảm xúc được đan xen rất chặt chẽ, tạo độ liên tưởng cao mà không quá đà. Nhân vật được xây dựng chân thực. Tuy nhiên, về mạch truyện tác giả mở nút có phần hơi vội, tình tiết hơi khiên cưỡng khiến cho kết thúc còn cảm giác chưa trọn vẹn.

    Tổng: 32.5/50

    GK3

    Bạn có óc quan sát, hơn nữa còn biết cách đưa những trải nghiệm thực tế vào tác phẩm để tạo cảm giác chân thực, từ những chi tiết vụn vặt đến những trải nghiệm riêng trong cuộc sống. Bối cảnh của truyện rất chân thực, rất đời thường, hầu như độc giả rất dễ hình dung ra từng khung cảnh của truyện và do đó cũng dễ nhập tâm vào câu chuyện của bạn.

    Cũng có thể nhận thấy bạn rất nỗ lực trong việc tìm tòi và vận dụng linh hoạt từ ngữ, vốn từ của bạn khá phong phú. Tuy nhiên, đây là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm của bạn, ít nhất là tại thời điểm này. Cũng vì quá cố gắng tìm tòi và đặt dấu ấn riêng, có đôi khi bạn sử dụng từ ngữ không chuẩn xác.

    Nga, người tình của anh, đã rút bàn tay khỏi nắm tay anh đang xiết chặt.

    VD như trong trường hợp này, nên dùng “bàn tay”. Chẳng hạn như: Nga, người tình của anh, đã rút tay ra khi tay anh đang siết lấy tay nàng.

    Đã mười giờ đêm, hai mươi hai tiếng trong ngày anh cố rẫy Nga ra khỏi tâm trí mình, mỗi khắc giây đều là sự giày vò vượt ngưỡng chịu đựng.

    Rốt cuộc, dù có lao đầu vào công việc, hay bỏ đi một nơi thật xa, anh cũng thất bại trong nỗ lực bịt lại những vết cào xé nơi tim, và để mặc nỗi đau khổ ấy cưỡi lên người mình.

    Những từ ngữ như “rẫy” hay “cưỡi” nghe vừa nặng nề vừa khiên cưỡng trong câu văn. Bạn nên cẩn thận trong cách chọn từ, bởi vì một khi độc giả thấy chướng mắt, họ sẽ không bỏ công ra đọc tiếp để cảm thụ được trọn vẹn tác phẩm của bạn.

    Đối với tôi, câu chuyện của bạn hay cho đến khi Đoàn thức tỉnh lại và quay về. Riêng đoạn cuối cùng, tôi… không hiểu. Đúng hơn, tôi không hiểu nó có ý nghĩa gì trong câu chuyện này. Nó khiến cho câu chuyện bị kéo ra và trở thành một lát cắt không hoàn hảo của một câu chuyện lớn hơn (một cách không cần thiết). Nó phá bố cục của tác phẩm.

    Hai cái tên Xanh và Đỏ khiến cho tôi cảm thấy bạn lồng ghép chủ đề khá khiên cưỡng. Thực ra không cần phải thế vì tác phẩm của bạn đã nhuộm một màu sắc u buồn se sắt rất blue rồi.

    Dù vậy, tôi thích câu chuyện của bạn và ý tưởng đằng sau nó.

    Phong cách: 7
    Trình bày: 8
    Sự sáng tạo và mới mẻ: 8
    Độ thưởng thức: 7
    Đánh giá chung: 7

    Tổng điểm: 37/50

Leave a Reply